Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Càn Long Du Giang Nam 51 - Hết 1

Trang 1 trong tổng số 6


Hồi 51

Tin mộng mị Hồng Phước cứu vua
Tưởng nghĩa xưa, Huê Kỳ cầm khách
Lúc ấy thổ địa, Sơn thần chạy đến miễu Lữ tỗ, thấy có một người nằm ngủ trước miếu tiếng ngáy như sấm, lại bay mùi rượu nực nồng , bèn kêu người ấy rằng :
- Nguơi bị khốn bấy lâu, nay đã đến ngày phát tích. Vậy phải mau mau chạy ra cứu giá đặng có lấy chữ công danh với đời .
Nói rồi thì đạp người ấy một đạp .
Người ấy giựt mình thức dậy, ngồi nghĩ rằng :
- Thánh thần mách bão , lẻ cũng phải vâng, song le không biết thánh giá ở đâu đặng đi cứu .
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Lúc đương suy nghĩ , xảy nghe có tiếng la ó vang dầy .
Người ấy đứng dậy ra cửa xem thấy có mặt người vừa đánh vừa chạy, một tốp quan quân rượt theo vây phủ, người bị thua đó tả xông hữu đột coi sức đã mệt, nhưng ra cũng không khỏi.
Người ấy xách cây đòn gánh bằng sắt, chạy ra xông vào trong đám quân sĩ, đánh phá một hồi, quân sĩ cự địch không lại, vở chạy tứ tán.
Nguyên người say rượu đó tên là Hồng Phúc hiệu là Thại kim cang, võ nghệ cao cường , khi trước ông nội là quan Đề đốc nơi Cam Túc, để lại sự nghiệp truyền lần đến tay Hồng Phước. Cha mẹ mất sớm, Hồng Phước không biết gìn giử, cờ bạc rượu chè phá hết của cải . Bây giờ nghèo túng mới phải đốn cũi đổi tiền độ nhựt. Cây đòn gánh bằng sắt đó , nguyên là cây roi thường cầm thuở nay.

Tri phủ và Lý Đắc Thắng thấy vậy nỗi giận áp lại đánh với Hồng Phước, song đánh không lại, cũng phải giục ngựa chạy dài .
Hồng Phước thi lễ cùng Thiên tử và hỏi sự tích.
Thiên tử nói :
- Khoan đã, khoan đã, hãy trở lại nhà Quách Lễ Văn cứu luôn gia quyến của nó, kiếm chổ tị nạn xong xuôi , tôi sẽ tỏ bày duyên cớ cho nghe .
Bèn dắt Hồng Phước trở lại nhà Quách Lễ Văn .
Đi đọc đàng, lại gặp một bọn quân sĩ trói ké Bạch Long dẫn đi .
Thiên tử vừa muốn ra tay giải cứu, Hồng Phước biết ý nhảy tới đánh họn quân sĩ vở chạy tứ tán, rồi mới bước lại mở trói cho Bạch Long.
Ba người vầy đoàn trở lại nhà Quách Lễ Văn, dắt hết gia quyến của Quách Lễ Văn kiếm nơi tị nạn.
Đi đặng năm bảy dặm đường, Thiên tử hỏi Quách Lễ Văn rằng :
- Ngươi có nhà nào quen lối nầy thì dắt chúng ta vào đó tạm nghỉ .
Quách Lễ Văn nói :
- Còn chừng một dặm nữa thì tới nhà một người bằng hữu của tôi tên là Huê Kỳ .
Thiên tử nói :
- Vậy thì vào đó nghĩ nột đêm , rồi mai sẽ tính .
Quách Lễ Văn dắt Thiên tử và nội bọn kiếm nhà Huê Kỳ đi tới .
Lúc ấy trời tối như mực đường sá quanh co .
Quách Lễ Văn vốn đã thuộc đường, song cũng phãi lầm đôi ba chỗ rồi mới tới nhà Huê Kỳ đặng.
Đến nơi, Huê Kỳ mừng rỡ rước vào hỏi thăm sự tích.
Quách Lễ Văn thuật rỏ nguồn cơn cho Huê Kỳ .
Huê Kỳ kinh hãi lòng không muốn chứa , song thấy Quách Lễ Văn tới đã lở rồi cũng không lẻ đuổi bèn than rằng :
- Nhà cửa tôi đây không phải là chật hẹp gì, nhưng đại ca ở lâu chổ nầy không đặng, tôi e chẳng mai , thì mốt ắt có quan binh đến bắt. Vậy xin đại ca tạm đở một đêm , ngày mai phải đi chổ khác.
Thiên tử thấy Huê Kỳ sợ sệt như vậy thì an ủi rằng :
- Túc hạ chẳng nên sợ sệt làm gì, dầu có việc chi tôi với Bạch Long gánh vác cũng nỗi.
Hồng Phước nói :
- Một cây đòn gánh của tôi đây, dầu có ba vạn hùng binh đi nữa tôi cũng không sợ.
Huê Kỳ thấy mấy người đều nói cứng cỏi như vậy thì cũng bớt lòng sợ sệt. Bèn hối gia đinh dọn cổ ra thết dài.
Nói về Tri phủ là Dương Trường Kỳ, quan Tuần thành là Lý Đắc Thắng bị thua Hồng Phước, kéo binh về thành mà thương nghị với nhau rằng :
- Chúng ta binh gia rất đông mà cự không lại đôi ba đứa du thủ như vậy thiệt là ức lắm.
Tri huyện nói:
- Nội đêm nay chúng nó chạy cũng chưa xa, bây giờ ta phải niêm phong nhà của Quách Lễ Văn, rạng ngày ta đem binh truy cản.
Tri phũ khen phải. Bèn đến niêm phong tài vật trong nhà Quách Lễ Văn rồi mới trở về nha môn an nghỉ .
Nói về Châu Nhựt Thanh đem thánh chĩ giao cho quan Tuần phũ là Cung Ôn Như.
Cung Ôn Nhu dọn bàn hương án đọc thánh chỉ rồi thì mời Châu Nhựt Thanh ngồi lại mà hỏi rằng :
- Khi Thiên sứ ra đi thì Thánh thượng có đặng bình an hay không ?
Châu Nhựt Thanh tỏ bày việc trước cho Cung Ôn Như nghe .
Cung Ôn Như nói :
- Vậy thì Thiên sứ phải mau mau trở về đặng tôi sai người đem binh cứu giá.
Châu Nhựt Thanh từ giã lui ra.
Về tới nhà Quách h Văn, Châu Nhựt Thanh thấy trong nhà vắng tanh mà lại niêm phong các cửa thì thất kinh bèn nghĩ rằng :
- Nếu vậy Thiên tử đả bị bọn nầy bắt rồi còn gì đâu !
Bên đi dọc theo lối xóm hỏi thăm bá tánh.
Bá tánh tỏ bày việc trước cho Châu Nhựt Thanh nghe .
Châu Nhựt Thanh rất mừng. Bèn đi theo phía ấy mà kiếm Thiên tử.

Hồi 52

Châu Nhựt Thanh gắng công tìm Thánh chúa
Dương Trường Kỳ chịu tội lạy Thiên nhan
Nói về Châu nhựt Thanh tìm kiếm Thiên tử, từ lúc ban trưa cho tới chiều tối mới dọ đặng tin, vào nhà Huê Kỳ mà hỏi thăm .
Thiên tử nghe tiếng Châu Nhựt Thanh hỏi, lật đật bướt ra.
Tôi chúa gặp nhau, mừng rỡ hết sức.
Châu Nhựt Thanh tỏ bày các việc cho Thiên tử nghe.
Thiên tử cũng tỏ bày các việc Hồng Phước cứu giá cho Châu Nhựt Thanh nghe. Cả nhà Nghe đến việc ấy lòng rất vui mừng.
Rạng ngày Thiên tử nói với Quách Lễ Văn rằng :
- Chẳng nay thì mai, quan Tuần phủ cũng sai người tiếp rước gia quyến Quách huynh về nhà. Chừng ấy ắt đặng an ổn, không có điều chi lo sợ. Bây giờ đây cha chỉ tôi tính phải từ giả đi qua xứ khác.
Quách Lễ Văn nói :
- Ân công đã hết lòng hết sức cứu giúp chúng tôi như vầy, ơn ấy ví tày non biển, nhưng bây giờ việc chưa đặng an, nên tôi không biết lấy chi báo đáp, vậy xin ân công ở nán vài ngày, chờ tôi trở về nhà đặng rồi sê đền ơn cho ân công lên đường.
Nói rồi rơi lụy ròng ròng.
Thiên tử thấy Quách Lễ Văn có lòng trung hậu như vậy thì an ủi rằng :
- Tôi đi đây có công vụ cho nên không dám diên trì, để tôi nói thiệt cho mà nghe : Nguyên tôi là môn sanh của Trần Hoằng Mưu, còn quan Tuần phủ Tích Giang đó là anh em bạn thiết với tôi, hể trong thơ tôi muốn điều chi thì va cũng làm y như vậy, và tôi đã có khiến va phãi truyền lại cho Tri phủ, khiến Tri phủ phải làm cho minh bạch các chuyện oan khúc của Quách huynh, rồi rước Quách huynh và quí quyến về nhà mà ở yên như cũ .

Quách Lễ Văn nghe nói như vậy liền quì lạy mà rằng :
- Té ra lãon gia là một vị quí nhơn mà tôi không biết, cúi xin lão gia miễn chấp .
Thiên tử nói :
- Nào có lỗi chi mà tôi phòng chấp .
Bạc Long cũng quì lạy Thiên tử mà rằng :
- Nay lão gia có công vì muốn ra đi, thì tôi cũng không dám cầm. song lão gia với tôi thuở nay chua từng quen biết, mới gặp một lần mà lại ra công cứu vớt như vậy ơn đáng ghi xương tạc dạ, không biết từ rày đến sau còn khi nào gặp mặt lão gia hay không .
Nói rồi thì cũng rơi lụy ròng ròng .
Thiên tử nói :
- Nếu Bạc huynh có lòng bịn rịn, muốn cho ngày sau gặp nhau, vậy thì để tôi viết một phong thư, đặng cho Bạc huynh đem đến Kinh sư giao cho Trần Hoằng Mưu tin đã đặng hai chữ công danh, lại được có ngày gặp mặt.
Bạc Long nghe nói cảm tạ vô cùng.
Hồng Phước thấy vậy đứng dậy thưa cùng Thiên tử rằng :
- Nếu lão gia có thế như vậy thì xin lão gia làm ơn cho tôi một phong thơ, đặng tôi đi với Bạc huynh thẳng đến Kinh sư mà lập công với đời .
Thiên tử nói :
- Dầu ngươi không nói ta cũng chẳng quên . Thôi, để ta làm một phong thư, nhị vị đem đến giao cho Tuần phủ Tích Giang, thì người giúp cho tiền bạc mà làm lộ phí , lại có sai người đưa tới Kinh Sư kẻo nhị vị còn chưa biết đường.
Bạc Long và Hồng Phước mầng rỡ khôn cùng.
Thiên tử viết hai đạo thánh chỉ , một đắ thì dặn Cung Ôn Như phải xuất của kho mà cấp tiền lộ phí cho Bạc Long và Hồng Phước, lại phải sai người đưa tới Kinh sư , một đạo thì khiến Trần Hoằng Mưu phong cho Hồng Phước làm chức Đô ti còn Bạc Long thì làm chức Tổng binh, như chưa có chỗ khuyết thì để kinh mà chờ .
Viết rồi niêm phong thư lại , giao cho Bạc Long mà rằng :
- Khi có phủ huyện đến đây rước Quách huynh về nhà xong rồi, thì Bạc huynh phải đi với Hồng huynh đến dinh Tuần phủ trao thơ này cho người xem , rồi phải lãnh lấy tiền bạc thẳng đến Kinh Sư trao thơ này cho Trần Hoằng Mưu thì anh em ta ắt có ngày gặp mặt .

Bạc Long , Hồng Phước quì lạy Thiên tử mà tạ ơn .
Lúc ấy Quách Lễ Văn dắt hết gia quyến ra đó quì lạy Thiên tử mà tạ ơn cứu vớt.
Huê Kỳ dọn một tiệc rượu đặng đưa thiên tử lên đường .
Mãn tiệc rồi Thiên tử từ giã mấy người ấy đi với Châu Nhựt Thanh mà qua phủ Kim Huê .
Nói về Dương Trường Kỳ từ lúc bị thua Thiên tử , kéo binh về thành an nghĩ một đêm.
Rạng ngày lại điểm binh thêm quyết ý tìm bắt Thiên tử cho đặng , nhưng quân sĩ nơi Gia Hưng thuở nay chưa gặp giặc giử, nay bị Thiên tử giết thác rất nhiều, lòng đã kinh hải cho nên tuy nhiều kẻ biết thiên tử ở nhà Huê Kỳ, song người nào cũng nói không biết, đặng cho khỏi việc chinh chiến. Vì vậy cho nên trong mấy ngày ấy Quách Lễ Văn ăn ở đặng bình an.
Ngày kia Tri phủ là Dương Trương Kỳ đương ngồi bàn tính về việc tập nã, xãy có quân sĩ chạy vào báo rằng :
- Quan Tuần phủ sai một vị Trúng quân đến nói có việc cần kíp, xin ra mắt lão gia .
Dương trường Kỳ nghe báo thì lấy làm lạ mà nghĩ rằng :
- Lạ nầy, việc chi mà quan Tuần phủ lại sai Trung quân đến đây làm gì kìa , không lẻ người lại rõ biết trong việc giao chiến mấy ngày!
Bèn lật đật bước ra , rước Trung quân vào , rồi mời ngồi mà hỏi rằng :
- Quan Tuần phũ sai nhơn huynh đến đây, chẳng hay có việc chi chăng ?
Trung quân nói :
- Nay có việc cơ mật, xin lão gia đuổi hết quân hần ra ngoài tôi tỉ sẽ tỏ cho mà nghe.
Tri phủ nghe theo , bèn đuổi quân hầu ngoài rồi hỏi Trung quân rằng :
- Quan Tuần phủ dạy việc chi xin nhơn huynh nói cho tôi rõ.
Trung quân nói :
- Vì lão gia nghe lời Tri huyện mà lầm lỗi lớn , còn Tri huyện thì xử đoán không minh, mắc tội cùng Thiên tử cho nên Thiên tử truyền chỉ cho quan Tuần phủ dạy phải lập tức đem tờ thánh chỉ đến truyền cho lão gia hay .
Nói rồi bèn lấy tờ tư của quan Tuần phủ trao cho Tri huyện xem . Tri huyện xem rồi lật đật đặt bày hương án mà đọc thánh chỉ. Trung quân để tờ thánh chỉ trên hương án.
Tri phủ quì đọc thánh chỉ xong rồi thì run rẩy lập cập mà rằng :
- Tội tôi thiệt đáng muôn thác !
Bèn quì lạy hương án ba lạy rồi mới đứng đậy nói với Trung quân rằng :
- Nhờ nhơn huynh về bẩm với quan Tuần phủ , xin người giúp tôi một phen, tâu cùng Thiên tử mà nói việc ấy thiệt tôi không biết, cho nên mới lỗi lầm. Vã lại các điều oan khúc của Quách Lễ Văn, tôi chưa hỏi đến, mà Tri huyện cũng chưa tỏ thiệt cho tôi nghe. Bây giờ Quách Lễ Văn đến ở nhà nào không biết, phải chi biết rõ Thiên tử ở đâu thì tôi đến đó nà chịu tội.

Bèn ngồi suy nghĩ một hồi , mới kêu vài tên quân tâm phúc khiến phải ra thành dọ thám cho biết Quách Lễ Văn ở tại nhà nào, rồi sẽ trở về thưa lại .
Hai tên quân tâm phúc ấy vâng lịnh ra đi .
Giây lâu có Tri huyện Gia Hưng là Châu Thể Văn đến ra mắt. Dương Trường Kỳ tỏ thuật các việc cho Tri huyện nghe.
Tri huyện kinh hãi lật đật cởi mảo quì mọp trước bàn hương án mà chịu tội.
Trung quân trách Tri huyện rằng :
- Ngày trước quan Tuần phủ có kể các điều gian ác của Châu Dụng Oai cho lão gia nghe, người lại có thuật chuyện Thiên tử cải tên là Cao Thiên Tứ dạo khắp các tĩnh miệt Giang Nam , trừ khử tham quan ô lại đã nhiều , cớ sao lão gia hãy còn không biết Thiên tử mà làm lỗi lớn như vậy , có phải là tự chiêu kỳ hoạ chăng ?
Tri huyện làm thinh không nói chi đặng .
Giây lâu hai tên quân tâm phúc của Tri phủ trở về báo rằng :
- Tôi đã dọ đặng tin chắc Quách Lễ Văn và gia quyến đều ở tại nhà Huê Kỳ, cách thành chừng năm sáu dặm .
Tri phũ nghe báo như vậy, còn đương suy nghĩ , ý cũng muốn đi, song còn nhút nhát .
Trung quân nói :
- Nay đã rỏ biết tông tích Thiên tử thì phải đến đó xin người dung thứ , họa may người có rộng lượng cho mà nhờ .
Tri phủ khen phải, liền hối Tri huyện đi với mình đến nhà Huê Kỳ.
Trung quân nói :
- Tôi đã đến đây thì cũng nên đi với nhị vị lão gia một phen, cho đặng một là thấy mặt Thiên tử , hai là xin người dung thứ cho nhị vị lão gia.
Tri phũ và Tri huyện đều khen phải .
Bèn dắt nhau ra thành, kiếm nhà Huê Kỳ đi tới .
Ðến nơi Tri phũ và Tri huyện vào nhà, thấy có một người đương đứng trước cửa thì hỏi người ấy rằng :
- Nhà này có phải là nhà của Huê Kỳ chăng ?
Người ấy đáp rằng :
- Phải, vày chớ liệt vị là ai, đến đây hỏi về việc chi, xin nói cho tôi rõ .
Tri phũ nói :
- Tôi chẳng phải là có ý muốn kiếm Huê Kỳ làm chi, vì có một người bằng hữu của tôi tên là Quách Lễ Văn đến ngụ nhà nầy, cho nên tôi muốn hỏi thăm và nói chuyện cùng người ấy .
Trung quân bước lại chỉ Tri phủ và Tri huyện mà nói với người ấy rằng :
- Nhị vị lão gia đây, một người là Tri phủ, một người là Tri huyện đều nhậm tại đây, nay nghe Thiên tử ngụ tại nhà nầy, che nên đến đây triều kiến.
Người ấy nghe nói như vậy mới rõ là Tri phũ, Tri huyện đến kiếm Quách Lễ Văn thì run rẩy lập cập quì mọp xuống đất mà thưa rằng :
- Tôi là gia đinh của Huê Kỳ, thuở nay chưa tới nha môn, cho nên không biết nhị vị lão gia mà cung kỉnh , nếu có điều chi thất lễ, xin nhị vị rộng lượng thứ dung.
Tri phủ nói :
- Ta chẳng chấp nhứt chi đâu mà phòng sợ, ta muốn đến đây ra mắt thiên tử, nếu ngươi biết người ở đâu, mau mau chỉ giùm ta cám ơn hết sức.
Tên gia đinh ấy nói :
- Ở đây chẳng có Thiên tử nào hết, duy có ba người đờn ông và một bọn đờn bà con nít đến ngụ nhà nầy đã mấy ngày rày , ba người đờn ông ấy, một người họ Quách, một người họ Bạc và một người họ Hồng. Bây giờ còn ở nơi nhà sau, chớ không có Thiên tử nào hết.
Tri phũ nói :
- Ngươi hãy vào đó báo lại thì mới rõ biết có không.
Tên gia đinh ấy chạy vào nhà sau thuật các lời Tri phủ đã nói với mình cho bọn Quách Lễ Văn nghe.
Chừng ấy bọn Quách Lễ Văn mới biết Cao Thiên Tứ là đương triều thánh chúa, thì ai nấy đều thất kinh mà thương nghị với nhau, hỏi lại có ai làm điều tội lỗi cùng Thiên tử hay không. Ai nấy cũng nói không có.
Còn Tri phũ và Tri huyện đứng chờ giây lâu không thấy gia đinh ấy ra thì thẳng vào nhà sau mà hỏi Quách Lễ Văn rằng :
- Thiên tử đâu xin chỉ cho tôi ra mắt ?
Quách Lễ Văn đứng run lập cập không biết lời chi đáp lại.
Bạc Long bước tới thi lễ mà thưa rằng :
- Ở đây duy có một người quê ở Bắc kinh, tên là Cao Thiên Tứ, hôm trước ra sức cứu giúp anh em tôi mà dắt đến ở nhà nầy, bây giờ người ấy đã từ giả qua phủ Kim Huê rồi, còn Thiên tử thì chúng tôi không biết.

Tri phủ nghe nói như vậy thì định chắc là bọn Bạc Long cũng không biết Thiên tử. Bèn tỏ bày các việc và trao tờ tư của quan Tuần phũ cho bọn Bạc Long xem.
Quách Lễ Văn thấy trong tờ ấy nói mình là người vô tội, lại dạy làm tội bọn vu cáo và đòi Tri huyện về tỉnh thì lòng rất mừng , bèn day mặt qua hướng Bắc quì lạy tạ ơn Thiên tử.
Lúc ấy Huê Kỳ, Bạc Long , Hồng Phước cũng day mặt qua hướng Bắc mà lạy Thiên tử .
Tri phủ và Tri huyện đưa Quách Lễ Văn về nhà giao hết gia tài rồi mới từ giả trở lại nha môn.
Cách vài ngày Bạc Long và Hồng Phước thấy Quách Lễ Văn về ở nhà bình yên vô sự, mói biết Thiên tử là người rộng lượng thì đem lòng cảm tạ vô cùng .
Bèn khiến Quách Lễ Văn dọn bàn hương án nơi giữa trời, khiến gia quyến day mặt qua hướng Bắc quì lạy tạ ơn Thiên tử .

Hồi 53

Phong Khoái đầu hỏi rõ việc kiết hung
Cao tướng sĩ đoán chắc điều hưu cựu
Rạng ngày Bạc Long nói với Quách Lễ Văn rằng :
- Cũng vì việc họa của em mà qua gặp phước, nay phải vâng lời Thiên tử đem thơ giao cho quan Tuần phủ, đặng có lãnh tiền lộ phí thẳng tới Kinh sư . Nay qua nói cho em rõ, rồi sẽ thưa lại với cô nhứt định ngày mai qua lên đường.
Quách Lễ Văn cũng có lòng mừng. Bèn dọn một tiệc đưa Bạc Long lên đường.
Mãn tiệc rồi, Quách Lễ Văn lại lấy một trăm lượng bạc trao cho Bạc Long mà rằng :
- Nhơn huynh hãy lấy số nầy làm lộ phí, như đến Kinh sư rồi, thì phải trả lời cho em hay .
Nói rồi lại lấy một trăm lượng bạc trao cho Hồng Phước mà rằng :
- Xin nhơn huynh cất lấy bạc này mà đi đường.
Hai người đều tạ ơn lãnh lấy bạc ấy từ giả mẹ con Quách Lễ Văn thẳng tới dinh quan Tuần phủ .
Đến nơi trao tờ thánh chỉ cho quan Tuần phủ .
Quan Tuần phủ dọn bàn hương án đọc tờ thánh chỉ xong rồi thì xuất cửa kho cho Bạc Long và Hồng Phước, lại sai một vị Trung quân đi cùng hai người ấy thẳng tới Kinh sư .
Nói về Thiên tử và Châu Nhựt Thanh từ lúc ra khỏi nhà Huê Kỳ rồi thì Thiên tử hỏi Châu Nhựt Thanh rằng:
- Vã chăng từ đây trở lại Kim Huê phủ chẳng là gần hơn, ngươi biết vì ý gì trẩm còn trở lại chỗ ấy ?
Châu Nhựt Thanh nói :
- Thiệt tôi không biết.
Thiên tử nói :
- Vì ta không rõ Trần Kiễn Thăng và Lý Lưu Phương thi cử thế nào, cho nên ta phải trở lại chỗ ấy đặng hỏi thăm cho biết .
Châu Nhựt Thanh nói :
- Nếu đến đó hỏi thăm sự tích của hai người ấy rồi, xin dưỡng phụ trở về Kinh sư luôn, kẻo quần thần đem lòng trông đợi .
Thiên tử nói :
- Ý ta cũng tính như vậy đó .
Châu Nhựt Thanh rất mừng.
Đến chừng tới Kim Huê , Thiên tử khiến Châu Nhựt Thanh vào thành dọ thăm tin tức của Lý Kiển Thăng .
Châu Nhựt Thanh vâng lịnh ra đi, giây lâu trở lại thưa rằng :
- Lý Kiễn về Quảng Đông từ ấy đến nay chưa thấy trở lại. Con của Lý Kiễn là Lý Lưu Phương thi đậu Tấn sĩ , Trần Kiễn Thăng thi đậu Hàn lâm, hai người ấy xin phép Triều đình trở về quê quán tế tảo. Tôi dọ đặng tin như vậy thì chắc rằng việc ấy đã an, theo ý tôi tưởng chẵng nên lo tới làm gì nữa, trở lại Kinh sư thì hay hơn.
Thiên tử nói :
- Nếu muốn trở về kinh sư thì phải vòng ngã Tô châu, noi theo đường huyện Vô Tích và Sơn Dương qua sông thẳng tới Thanh Giang phố, đặng có xem chơi phong cảnh cho biết, rồi sẽ trở về Kinh sư.

Châu Nhựt Thanh vâng lời, bèn mướn một chiếc đò đi ngã ấy.
Đi đến Tô Châu, Thiên tử khiến Châu Nhựt Thanh lên bờ, tìm khách điếm cho sẳn rồi mình sẽ lên .
Châu Nhựt Thanh vâng lời, lên bờ kiếm đặng một chỗ khách điếm gần chùa Ngươn Diệu, tiệm ấy là Hồng Vận Lai. Hỏi xong giá cả rồi Châu Nhựt Thanh mới trở lại rước Thiên tử lên bờ thẳng đến tiệm ấy.
Đến nơi tiểu nhị rước vào dọn phòng và thết trà xong rồi thì tiểu nhị hỏi Thiên tử rằng :
- Khách quan tên chi, họ chi xin cho tôi biết.
Thiên tử hỏi :
- Ngươi muốn biết tên họ ta làm chi ?
Tiểu nhị thưa rằng :
- Muốn bị tên họ đặng có đăng bài.
Thiên tử hỏi :
- Thế khi ngươi sợ ta trốn tiền phòng, cho nên phải hỏi tên họ xứ sở cho biết, đặng có tìm đến đòi phải chăng ?
Tiểu nhị cười rằng :
- Khách quan mới đến, chưa biết luật lệ xứ nầy, để tôi nói lại cho khách quan nghe : Nguyên Tô Châu đây là chổ đô hội, ngoại quốc tới đây cũng nhiều, thường có gian nhơn trà trộn nhiễu hại bá tánh, cho nên quan sở tại truyền rao các chỗ khách điếm, các chỗ chùa chiền, hễ có khách thương đến ngủ , bất luận sang hèn đều phải ghi tên vào sỗ đặng có nạp cho quan sở tại tra xét. Vì vậy nên tôi phải theo phép quan mà làm, chớ không khải sợ mất tiền phòng, xin khách quan đừng nghi điều ấy.
Thiên tử nghe nói thì cười rằng :
- Té ra cũng có điều ấy sao ? Nầy ta đây là Cao Thiên Tứ còn thằng này là Châu Nhựt Thanh, ngươi hãy cứ đó mà ghi vào sổ, rồi phải dọn cho ta một bửa ăn cho bỉ bàn, bất luận mắc rẻ bao nhiêu, hễ ngươi nói mấy thì ta trả mấy.

Tiểu nhị vâng lời ghi tên vào sổ xong rồi thì dọn một mâm cơm, đầy những miếng ngon vật lạ đặng cho Thiên tử và Châu Nhựt Thanh ăn.
Rạng ngày Thiên tử đi cùng Châu Nhựt Thanh xem phường phố, đi ngang trước cửa chùa Ngươn Diệu, xem thấy thiên hạ rất đông, trà phường tửu điếm rất nhiều, thì ghé lại đó coi .
Trong lúc vừa đi vừa coi, xảy đến một chỗ có một cái ghế vuông để những sách vở, trên cái ghế ấy có dựng một tấm bảng để ba chữ : Cao Thiết Chỉ rất lớn, lại có để một hàng chữ nhỏ rằng : Thiên tướng thiên hạ sĩ.
Thiên tử đứng xem một hồi rồi nghĩ thầm rằng :
- Để ta khiến lão thầy nầy coi tướng cho ta coi thữ lão biết tướng mạo của ta là Thiên tử hay chăng ?
Bèn chen vào ngồi gần ghế ấy đặng có cậy Cao Thiết Chỉ coi tướng cho mình.
Cao Thiết Chỉ đang ngó bốn phía rồi nói rằng :
- Tôi là Cao Thiết Chỉ, quê ở tại phủ Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên, tự nhỏ đến lớn học lập thi thơ cũng nhiều. Bây giờ thông hiểu các phép coi tướng, nói đâu có đó, chẳng hề sai sót chút nào, ngày nay ý tôi muốn biết anh hùng hào kiệt trong đời, cho nên mới đến đây coi tướng . Như có vị nào muốn hỏi về việc ngày sau thì bước lại đây mà hỏi tiền công bất luận ít nhiều, muốn cho bao nhiêu cũng đặng.
Nói vừa dứt lời thì có một người tác chừng bốn mươi tuổi đứng dậy thi lễ và nói với Cao Thiết Chỉ rằng :
- Thấy thầy xưng hiệu là Cao Thiết Chỉ, biết ý thầy không chịu nói dua, cho nên tôi muốn cậy thầy coi tướng, chỉ vẻ các điều kiết hung, đặng tôi biết trước mà tránh.
Cao Thiết Chỉ nghe nói đứng nhắm diện mạo người ấy một hồi , rồi khiến người ấy đưa tay cho mình xem.
Xem rồi thì nói với người ấy rằng :
- Tướng mạo của túc hạ tuy không phải là người giàu sang bực nhứt nhưng có số đặng dựa công môn , hai con mắt xem rất có oai, mũi cao miệng rộng chắc là đặng làm quan võ, lại có phát hiện huỳnh quang nơi ấn đường, chắc là mới đây tài hào đại phát.
Người ấy hỏi rằng :
- Tài hào phát tại chỗ nào, và việc kiết hung thể nào xin thầy đoán cho cho tôi rõ.
Cao Thiết Chỉ nói :
- Lấy theo tướng nầy mà đoán, hai góc con mắt của túc hạ có hơi ửng đỏ thì tôi định chắc có việc tranh nanh.
Bèn nhằm lại một hồi, rồi vỗ ghế nói lớn rằng :
- Cha chả ! Khốn dữ dử a ! Túc hạ tuy đặng phát tài, nhưng bị nhiều việc hiểm, nội trong tháng nầy cả nhà túc hạ tuy có phát tài mà ra họa lớn, túc hạ không phải là người xứ nầy, như ở tỉnh nào thì phải mau mau trở về, họa may gở khỏi tai nạn.
Bèn đứng nhằm một hồi nữa, rồi lại nói với người ấy rằng :
- Ôi thôi ! Ngày nay đã bị họa rồi, dầu túc hạ có về thì cũng không kịp.
Người ấy mặt mày tái lét, bèn nói với thầy coi tướng ấy rằng :
- Tôi là người ở Quảng Đông, vì có việc công cho nên phải qua Tứ xuyên mà tính, không biết việc nhà lành dử thể nào, xin thầy đoán lại cho chắc.
Cao Thiết Chỉ cói :
- Cứ theo tướng mà đoán, chắc là ở nhà túc hạ đã bị nạn lớn, người chết nhà hư. Tuy vậy túc hạ còn có phước tinh chiếu mạng, ngày sau ắt đặng hai chữ công danh.

Người ấy nghe nói rồi mặt buồn dàu dàu từ giả Cao Thiết Chỉ bước ra.
Thiên tử thấy vậy thì nghĩ rằng :
- Thầy coi tướng xưng mình là Thiết Chỉ sao lại đoán đâu không chắc vào đâu, mới nói phát tài, lại nói mang họa, mới nói mang họa lại nói đặng chữ công danh, coi tướng như vậy mà dám xưng mình là Thiết Chỉ, Thiết Chỉ gì trở tráo nhiều lời lắm vậy. Để ta kêu người ấy lại hỏi, rồi cắt nghĩa mấy lời tráo trở của thầy coi tướng đó cho va nghe, kẻo y đem dạ buồn rầu tội nghiệp.
Nghĩ như vậy bèn kêu lớn rằng :
- Bớ anh kia, dừng chơn cho tôi nói chuyện.
Người ấy nghe kêu thì đứng lại chờ Thiên tử đến .
Thiên tử chạy đến hỏi rằng :
- Khi nảy túc hạ nói rằng quê ở Quảng Đông, chẳng hay ở tại tỉnh thành hay là thuộc về ngoại phủ ?
Người ấy đáp rằng :
- Tôi thiệt là người ở lại tĩnh thành, túc hạ là người ở đâu, tên họ là chi sao lại hỏi đến việc tôi làm chi ?
Thiên tử đáp :
- Tôi tên là Cao Thiên Tứ qnê ở Bắc Kinh, chẳn hay túc hạ tên chi, xin nói cho tôi rõ ?
Người ấy nghe nói đứng nhắm diện mạo Thiên tử, biết rằng không phải là bọn tầm thường, bèn tỏ thiệt rằng :
- Tôi là Phương Khôi làm chức Khoái đầu tại Quảng Đông, ngày nay vâng lịnh quan trên, sai qua Tứ Xuyên tìm kiếm một người bằng hữu, lúc này gặp lúc giông gió rất lớn, không đám đi thuyền, cho nên tôi phải đi vòng đường bộ noi theo ngã Hán Khẫu vào Tứ Xuyên. Hôm qua tôi đi đến đây cảm lấy phong sương nên phải ở lại một ngày , vì việc dạo xem phong cảnh, gặp thầy coi tướng đoán chắc như vậy, nên lòng tôi buồn rầu hết sức .
Nói vừa dứt lời thì có Cao Thiết Chỉ chạy đến nói với Thiên tử và Phương Khôi rằng :
- Chỗ nầy không phải là chỗ luận đàm tâm sự, xin nhị vị dắt tôi trở lại chỗ ngụ, rồi tôí sẽ nói cho nhị vị nghe.
Thiên tử nghe Cao Thiết Chĩ nói như vậy thì lòng cũng sanh nghi mà nghĩ rằng :
- Thế khi lão nầy ta biết tướng mạo của ta cho nên mới nói lời ấy.
Nghĩ như vậy bèn nói với Cao Thiết Chỉ rằng :
- Chỗ ngụ của tôi gần lắm, xin mời tiên sanh đến đó một phen .
Cao Thiết Chỉ nói :
- Vậy thì hãy đi cho mau .
Phương Khôi thấy Cao Thiết Chỉ nói với Thiên tử như vậy thì đem lòng hồ nghi , cũng muốn đến đó mà nghe cho biết.
Bèn nói với Thiên tử rằng :
- Để tôi đến đó một phen cho biết chổ ngụ của túc hạ.
Thiên tử thấy ý Phương Khôi muốn đi thì cũng không nỡ cản trở bèn khiến Châu Nhựt Thanh đi trước còn mình đi sau với hai người ấy.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét