Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Càn Long Du Giang Nam 51 - Hết 4

Trang 4 trong tổng số 6

Hồi 60

Tục hòa thượng buông lời vô phép
Tiểu anh hùng nỗi giận hành hung
Thiên Nhiên theo kịp bọn ấy, mời vào phương trượng, thết trà xong rồi, hối thúc tiểu tăng lo việc cơm nước còn mình thì đứng chắp tay mà hầu. Trong bọn tiểu thiếp ấy có người làm đầu là vợ thứ ba của Vương Bác.
Nàng ấy nói với Thiên Nhiên rằng :
- Chị em tôi đi chơi thất công Hòa thượng châu toàn hết sưc như vầy thế cũng cực lòng cực trí, từ rày về sau chị em tôi không dám tới nữa .
Thiên Nhiên nói :
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Tôi làm như vậy e chưa đũ lễ, như có điều chi sai sót cúi xin các bà miễn chấp.
Người ấy nói :
- Chị em tôi ăn chay không đặng, nên đã sắm sẳn tiệc rượu đem theo, Hòa thượng đừng lo về việc cơm nước .
Thiên Nhiên nói :
- Tôi đã sai người đi đặt một tiệc đồ mặn, như bà có sẳn thì xin để dùng bửa trưa, chớ bây gìờ tiểu tăng đi đặt rồi ; để tôi dắt đường cho các bà dạo xem phong cảnh một lát, rồi sẽ trở lại vầy tiệc .

Nói rồi liền đứng dậy dắt bọn đờn bà ấy dạo xem cãnh núi.
Nguyên người vợ thứ ba của Vương Bác đó, vốn là một con kỹ nữ có nhan sắc, Vương Bác phải lòng đem bạc chuộc về làm vợ thứ ba, nàng ấy tên là Lục Tương nga.
Lúc ấy Thiên Nhiên dắt bọn đờn bà ấy đi tới suối thứ năm mà xem, vừa gặp Thiên tử và Châu Nhựt Thanh đang đi coi Thiên tử thấy bọn đờn bà thì đứng nẹp một bên đường, nhường cho bọn ấy đi qua, đến chừng thấy có Thiên Nhiên theo sau, thì Thiên tử cũng làm ngơ dường như đã quên chuyện trước ; còn Châu Nhựt Thanh thấy Thiên Nhiên theo sau bọn đàn bà ấy thì lòng nổi giận mà nghĩ rằng : Khi nãy Thiên tử khiến nó dắt đi dạo xem phong cãnh nó đã kiếm điều thối thác mà nói mình có việc riêng, bây giờ nó lại đi với đòn bà như vậy thiệt là đáng giết.
Nghĩ như vậy, vừa muốn kêu Thiên nhiên mà hỏi, song thấy Thiên tử chẳng có sắc giận thì lại không dám tự chuyên.
Bèn theo sau Thiên Nhiên mà xem cữ chỉ.
Lúc ấy Châu Nhựt Thanh thấy Thiên Nhiên đối đáp với bọn đàn bà ấy rất nên cung kính, lại chỉ chổ nầy chổ kia có dạ ân cần. Cắt nghĩa tích xưa cho bọn đờn bà ấy nghe chừng ấy lòng lã nổi xung, Châu Nhựt Thanh dằn nữa không đặng, bèn chạy lại nói với Thiên tử rằng :
- Phụ vương thấy lão sãi ấy a dua thái quá chăng ?
Thiên tử nói :
- Sao lại không thấy, song chẳng nên nói làm gì.
Châu Nhựt Thanh nói :
- Tôi thấy sãi ấy đem lòng khi rẻ Phụ vưong, mà lại a dua với bọn đàn bà như vậy, lòng tôi giận lắm, xin Phụ vương cho tôi răn nó một hồi thì mới hết giận .
Thiên tử làm thinh.
Châu Nhựt Thanh bíết ý liền chạy theo muốn bắt Thiên Nhiên mà đánh .
Té ra Thiên Nhiên đã dắt bọn đàn bà ấy trở lại phương trượng rồi .
Châu Nhựt thanh trở lại đi theo Thiên tử lên Bình Thiên đường xem chơi một hồi nữa, rồi mới trở lại phương trượng .
Ði vừa tới cửa, có một tiểu tăng cản lại mà rằng :
-Hai chú nầy không đặng vô đấy, trong ấy có khách đàn bà, nếu hai chú muốn vô thăm chùa, thì ra cửa trước mà xem, xin đừng vào nơi phương trượng .
Châu Nhựt Thanh nói :
- Ta muốn vào đó đặng hỏi hòa thượng một điều .
Tiểu tăng nói :
- Tại phương trượng đương đải khách quí, cho nên tôi mới biểu ra tiền đường.
Châu Nhựt Thanh hỏi :
- Khách nào ở đâu lại gọi là khách quí ?
Tiểu tăng nói :
- Khách quí ấy là vợ thứ ba của Vương lão gia, người giắt chị em đến xem phong cảnh chùa nầy, cho nên Hòa thượng tôi phải thết đãi .
Châu Nhựt Thanh hỏi :
- Vương lão gia có bà con gì với hòa thượng chăng ?
Tiểu tăng nói :
- Không, người là thí chủ, và cúng tiền bạc cũng nhiều, cho nên Hòa thượng tôi phải trọng.
Châu Nhựt Thanh nghe nói như vậy thì nổi trận lôi đình mà kêu lớn lên rằng :
- Bớ Thiên Nhiên, mi phải mau mau ra đây cho ta nói chuyện, nếu mi không ra thì ta vô đó đánh mi bể đầu .
Tiểu tăng thấy vậy chạy vào báo với Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên nghe báo bước ra nói với Châu Nhựt Thanh rằng :
- Ðừng có ngang tàng lắm vậy . Hôm nay ta mắc thết đải khách sang, cho nên mới khiến tiểu tăng nói trước với ngươi có gì ngươi mong lòng gây dữ như vậy ?

Châu Nhựt Thanh thấy mặt Thiên Nhiên thì đã giận rồi đến chừng nghe mấy lời ấy, lại càng giận thêm hơn nữa, bèn nhảy tới dang tay đánh vô mặt Thiên Nhiên một vã mà mắng rằng :
- Sải khốn nầy mi dám chống trả với ta sao ?
Thiên Nhiên bị đánh một vả rất nặng, gảy hai cái răng , lại thêm sưng mặt chù vù , khi ấy Thiên Nhiên, một là ỷ chùa ấy có sắc vua cho , hai là ỷ có quan viên thường tới dạo xem phong cảnh, ba là giận Châu Nhựt Thanh đánh mình sưng mặt, cho nên buông lời măng nhiết đến điều.
Thiên tử thấy vậy nổi giận khiến Châu Nhựt Thanh rằng :
- Nơi phương trượng có khách đàn bà, mi đừng rầy ở đây làm người ta sợ, hãy kéo lão sải ấy ra trước khách đường phân phải quấy cho nó nghe .
Nhựt Thanh vâng lịnh thộp ngực Thiên Nhiên kéo đi.
Thiên nhiên trì kéo không lại, cứ việc chạy theo Châu Nhựt thanh .
Khi ấy bọn đàn bà thất kinh xuống thuyền về hết.
Châu Nhựt Thanh kéo Thiên Nhiên ra tới khách đường bảo đứng dựa cửa .
Thiên tữ ngồi nơi ghế giữa mà nạt Thiên Nhiên rằng :
- Mi còn chưa chịu quì xuống đó mà nghe ta nói hay sao.
Thiên Nhiên đứng sửng mà không chịu quì .
Châu Nhựt Thanh nắm tay Thiên Nhiên dắt tới trước mặt Thiên tử, rồi đạp một đạp nơi nhượng làm cho Thiên Nhiên phải quị xuống đó.
Thiên tử điểm mặt Thiên Nhiên mà rằng :
- Mi là quân khốn, đã đem thân vào chốn không môn, mà còn học thói tiểu nhơn, a dua với người giàu có, chẳng kể đến ta chút nào. Mi biết ta đây là ai chăng ? Nầy, ta nói cho mi rõ ta là Cao Thiên Tứ, môn sanh Trình Hoằng Mưu, bạn đồng niên của quan Tuần phủ tĩnh nầy. Nay ta phụng chỉ qua Giang Nam tra xét một án lâu năm, đi ngang qua đây, nên mới ghé lại dạo xem phong cảnh. Khi nảy ta bảo mi dắt ta đi xem phong cảnh cho biết, mi đã thối thác nói có việc riêng, cớ gì bây giờ mi lại dắt bọn đàn bà dạo xem như vậy . Nay ta không thèm tranh luận với mi làm gì, để ta bắt mi giãi tới quan tĩnh, coi thử mi có lỗi gì hay không.
Thiên Nhiên nghe nói lật đật quì lạy xin dung.
Thiên Nhiên nghe Thiên tử nói bấy nhiêu lời, mới biết Thiên tử cũng là quí nhơn nơi Bắc kinh, thì lật đật quì lạy mà rằng :
- Tôi thiệt là đứa hữu nhãn vô châu, cúi xin nhị vị rộng lòng dung thứ , từ rày về sau, tôi không dám làm như vậy nữa.
Nói rồi lại quỳ lạy Châu Nhựt Thanh mà xin tha lỗi.
Thiên tử thấy vậy thì nghĩ rằng :
- Nó đã biết lỗi thì thôi, so đo làm gì vô ích .
Bèn hỏi Thiên Nhiên rằng :
- Vậy chớ Hòa thrợng chùa nầy tên là Liễu Không bây giờ ở đâu ?
Thiên Nhiên nói :
- Hòa thượng Liễu Không viên tịch đã ba năm nay .

Thiên tử nghe nói Liễu Không đã viên tịch rồi thì đem lòng thương mà khen rằng : Như Liễu Không vậy mới phải là người tu hành, còn như mi đó thiệt là Hòa thượng rượu thịt. Thôi, ta cũng không thèm so đo với mi làm gì, ấy vậy từ rày về sau mi đừng quen theo thói cũ mà chết.
Thiên Nhiên rất mừng, đứng dậy chắp tay mà hầu.
Thiên tử từ giã Thiên Nhiên trở về khách điếm.
Ngày thứ Thiên tử làm một phong thơ sai tiểu nhị đem đến giao cho Tri phủ Dương châu, còn mình thì trả tiền phòng cho chủ tiệm rồi mướn đò về kinh sư.
Tiểu nhị đem thơ giao cho Tri phủ Dương châu rồi.
Tri phủ cầm thơ mở xem, thấy có ba chữ Cao Thiên Tứ , biết là thánh chỉ thì lật đật bàn hương án quì xuống mà đọc.
Ðọc rồi mới biết Thiên tử có tới Bình Sơn đường, thấy Thiên Nhiên khinh bần trọng phú, cho nên truyền chỉ khiến đuổi Thiên Nhiên ra khỏi chùa.
Tri phủ vâng theo thánh chỉ đuổi Thiên Nhiên ra , rồi chọn sãi khác ở giử chùa ấy.
Nói về con của Hồ Huệ Càng là Hồ kế Tỗ thẳng đến Thiếu Lâm tự khóc lóc tỏ các việc cha mình bị hại cho Chí Thiện thiền sư nghe .
Chí Thiện thiền sư nghe nói, thì nổi giận nói lớn rằng :
- Cao Tấn Trung tài cán bực nào lại dám cả gan sát hại đồ đệ của ta như vậy kìa nếu ta không giết nó lại , ắt nó khi dể đến ta chớ chẳng không.
Ðồ đệ là Ðồng Thiên Cân và Tạ Á Phước bước ra thưa rằng :
- Ðồ đệ của Bạch Mi đạo nhơn đã hại Hồ huệ Càng và Tam Ðức thác rồi, bây giờ sư phụ đến đó đối địch với Cao Tấn Trung thì cũng không đáng xin để cho hai anh em tôi đến đó báo cừu thì phải hơn .
Chí Thiện thiền sư nói :
- Hai ngươi nói như vậy cũng phải, song ta biết Cao Tấn Trung tập luyện nội công nhiều lắm, e khi hai ngươi đi cự địch không lại.
Ðồng thiên Cân và Tạ Á Phước đều nói :
- Sư phụ sao lại muốn nêu chí khí của chúng mà dẹp oai phong của mình như vậy ! Nếu hai đứa tôi báo thù cho sư huynh không đặng, thì chẳng nên trở lại chùa này.
Chí Thiện thiền sư thấy hai người ấy quyết chí, thì cũng bằng lòng cho đi.
Tạ Á Phước và Ðồng Thiên Cân đều mừng.
Bên sắm sanh nang thác, đi với Hồ kế Tỗ thẳng qua Quảng Ðông.

Hồi 61

Chí quyết báo cừu , lòng hằng tư tưởng
Ra lời trách bị , cậy nghĩa trừ hung
Nói về Mã Hùng qua tới Phước Kiến , giả người du học đến chùa Thiếu Lâm thám thính.
Dọ đặng tin ấy thì lật đật trở lại Quảng Ðông thuật lại với Cao Tấn Trung và Phương Khôi.
Ba anh em bàn luận cùng nhau dự bị việc giao chiến.
Cách vài ngày có quân vào báo với Cao Tấn Trung rằng :
- Có hai người xưng là Ðồng Thiên Cân và Tạ Á Phước ở tĩnh Phước Kiến mới sang, xin vào ra mắt .
Cao Tấn Trung nói :
- Ngươi ra nói lại với hai người ấy rằng : Ngày mai sẽ hội diện với nhau tại Tây Thiền tự .
Tên quân ấy trở ra, trã lời với Ðồng Thiên Cân và Tạ Á Phước.
Hai người ấy nghe nói liền trở ra, đi kiếm khách điếm mà ở .
Lúc ấy Cao Tấn Trung cho mời Mã hùng và Phương Khôi đặng nghị việc giao chiến, lại đến thưa với Tăng Tất Trung, xin cấp cho mình hai người Trung quân và vài mươi binh mạnh, đặng có phòng việc bất trắc.
Còn Mã Hùng và Phương Khôi đến Tây Thiền tự thử coi Bạch Mi đạo nhơn đã tới hay chưa.
Ðến chùa, Mã Hùng và Phương Khôi vào hỏi chũ trì rằng :
- Mấy bửa rày có ai ở thành đô đến ngụ tại đây hay không ?
Chủ trì nói:
- Có, có một ông Hòa thượng ở Thành đô đến ngụ đã hai ngày rày.
Mã Hùng và Phương Khôi đều mừng, cậy chủ trì dắt đến chổ Hòa thượng ấy ở .
Chủ trì dắt hai người ấy tới phòng Bạch Mi .
Hai người ấy quì lạy ra mắt , rồi tỏ các việc cho Bạch Mi nghe .
Bạch Mi nói :
- Ta đả viết thơ hẹn với Ngũ Mai và Phùng Ðạo Ðức, khiến phải hội tại chùa nầy, chẳng biết ý gì đến nay mà hai ngươi ấy hãy còn chưa tới . Vậy thì nay mai bọn ngươi ráng trừ cho đặng Ðồng Thiên Cân và Tạ Á Phước. Còn Chí Thiện thiền sư thì chờ Ngũ Mai và Phùng Ðạo Ðức đến đây rồi sẽ hay .

Mã Hùng và Phương Khôi từ giả trở về nói lại cho Cao Tấn Trung nghe .
Cao Tấn Trung rất mầng .
Rạng ngày mai, Cao Tấn trung đi với Mã Hùng, Phương Khôi, hai người Trung quân và hai mươi quân sĩ tới Tây Thiền tự ra mắt Bạch Mi đàm luận về việc giao chiến.
Lúc ấy thầy trò đương có đàm luận với nhau, kế thấy tiểu tăng chạy vào báo rằng :
- Ðồng Thiên Cân và Tạ Á Phước đến mời lão gia ra nhà khách nói chuyện .
Cao Tấn Trung nghe báo, liền đi với Mã Hùng và Phương Khôi thẳng ra nhà khách.
Ðến nơi thấy có hai người ngồi chờ thì Cao Tấn Trung bước lại hỏi rằng :
- Nhị vị có phải Ðồng sư huynh và Tạ sư huynh chăng ?
Ðồng Thiên Cân nói :
- Phải .
Bèn hỏi lại rằng :
- Túc hạ có phải là Cao Tấn Trung chăng ?
Cao Tấn Trung nói :
- Phãi, chẳng hay nhị vị đến đây có việc chi chăng ?
Ðồng Thiên Cân nói :
- Thầy tôi là Chí Thiện thiền sư sai hai anh em tôi đến đây hỏi sư huynh một điều : Vả chăng Hồ Huệ Càng và Tam Ðức thuở nay không thù không oán với sư huynh, cớ sao sư huynh lại ỷ thế lực của Bạch Mi, không tưởng niềm đồng đạo, đến đây gây dữ mà giết hai người ấy . Lời xưa có nói : Thố tử hồ bi, vật thương kỳ loại, rất đổi loài thú còn biết thương đồng loại thay, sư huynh là người đồng đạo với hai người ấy, nỡ nào đành lòng giết nhau như vậy ? Bởi đó cho nên thầy tôi sai anh em tôi đến đây quyết việc hơn thua mà báo thù cho hai người ấy.
Cao Tấn Trung cười rằng :
- Nhị vị duy biết tôi giết người đồng đạo là quấy mà không biết xét coi lỗi tại ai. Vậy chớ nhị vị không nghe Hồ Huệ Càng tàn hại bá tánh nơi Quảng Ðông hay sao ? Nầy, để tôi kể hết việc Hồ Huệ Càng làm quấy cho nhị vị nghe : Từ ngày Hồ Huệ Càng về đây báo thù cho cha nó, thì nó đã giết người nghịch với nó rất nhiều, rồi lại ỷ mạnh hiếp người, nhơn dân trong tĩnh nầy sợ nó hơn là sợ cọp. Mới đây Phương Khôi đều là người vô thù vô oán, vì có một điều vâng lịnh quan trên, tìm người bắt nó, ấy cũng bởi nơi lịnh trên sai khiến, nên mới phải đi bắt . Hồ Huệ Càng không nghĩ đến đều ấy , nhân lúc Phương Khoái đầu chưa về, nó đến giết vợ con người ta hết ba bốn mạng. Như vậy tội nó đáng không, nhị vị nghĩ lại coi thử. Nay tôi ra tay trừ hai đứa dữ, cứu cả thảy bá tánh, từ ấy đến nay ai ai thảy đều vui mừng, nhà nhà thảy đều an ổn , ước như nhị vị gặp việc này, chắc cũng vui lòng ra sức, nhị vị sao không biết nghĩ, nhị vị tuy có sức mạnh hơn người, còn tôi đây lại thua nhị vị sao . Rất đổi mạnh như Hồ Huệ Càng tôi còn giết đặng thay huống chi là nhị vị.
Ðồng Thiên Cân và Tạ Á Phước nghe mấy lời ấy thì nổi giận nói lớn rằng :
- Cao Tấn Trung chớ nói nhiều lời. Mi đã giết thác Hồ Huệ Càng và Tam Ðức, cừu ấy lớn biết bao nhiêu, mi đừng nói phách, anh em ta quyết lòng liều thác tranh việc hơn thua với mi.
Cao Tấn Trung nói :
- Hai đứa bây đã quyết gây dữ , ta lại chịu thua hay sao ?

Mã Hùng và Phương Khôi cũng nổi giận , ra nói với Ðồng Thiên Cân và Tạ Á phước rằng :
- Hai đứa bây không biết sợ chết, thế khi cũng có số mạng tại trời, chẳng phải tại ta có lòng tàn nhẫn mưốn hại thuơng sanh làm gì.
Bèn hỏi Ðồng Thiên Cân và Tạ Á phước rằng :
- Hai đứa bây muốn đánh binh khí, hay là đánh quờn?
Ðồng Thiên Cân, Tạ Á phước đều nói đánh quờn với bây thì mới rõ tài cao thấp, nếu bây sợ chết thì ta để cho bây cầm binh khí, còn ta đánh quờn mà thôi.
Cao Tấn Trung , Mã Hùng và Phương Khôi đều nỗi giận cởi áo nhãy ra, đứng thủ thế khiến hai người ấy vào.
Ðồng Thiên Cân nhãy tới đánh với Cao Tấn Trung, Tạ Á Phước nhãy tới đánh với Mã Hùng .
Bốn người giáp chiến với nhau, Phương Khôi đứng ngoài thị chiến .
Lúc ấy Cao Tấn Trung nhắm ngay xương sườn Ðồng Thiên Cân mà đánh.
Ðồng Thiên Cân liền nhảy dang ra, rồi nhắm ngay màn tang Cao Tấn Trung đánh.
Cao Tấn Trung nhãy khỏi, rồi lại dùng thế Mã hổ nhập động, đánh vô háng Ðồng Thiên Cân.
Ðồng Thiên Cân biết thế không vừa, lật đật nhãy dang ra ngoài, rồi lại dùng thế Khô thọ bàn căng, mà quơ Cao Tấn Trung cho té, chẳng dè con mắt của Cao Tấn Trung lẹ lắm khi thấy Ðồng Thiên Cân vừa dùng thế ấy, thì đã nhãy dựng lên trên không dùng thế Yến tử xuyên liêm, vấu Ðồng Thiên Cân .
Ðồng Thiên Cân kinh hải lật đật nhãy tránh cho khỏi thế ấy rồi lại thừa hư ráng sức đánh vô trúng bụng Cao Tấn Trung một thoi.
Ðồng Thiên Cân đánh đặng thế ấy thì có lòng mừng, ngỡ là Cao Tấn Trung đã bị tay mình, té ra Cao Tấn Trung tập luyện bề trong, công phu dày hơn đồng , Thiên Cân đánh nhằm ngay bụng đã không bị đau, lại còn nín hơi thót bụng vô, làm cho Ðồng Thiên Cân rút tay lại không đặng, dường như tay đả mọc rể dính vô đó rồi.
Ðồng Thiên Cân kinh hải ráng sức lấy tay ấy ra mà chạy , song rút không đặng , túng phải dụng lực đẩy tới; đặng có làm cho Cao Tấn Trung té ngữa, té ra đẩy cũng không nổi, lại bị Cao Tấn Trung dùng hai ngón tay cái đâm vô mắt Ðồng Thiên Cân .
Ðồng Thiên Cân còn có một tay tả, cho nên đở đặng phía ấy, còn phía bên hữu thì Cao Tấn Trung đâm vô móc tròng ra .
Ðồng Thiên Cân chịu đau không nỗi, hét một tiếng lớn lại bị Cao Tấn Trung phình bụng ra đẩy tới rất mạnh làm cho Ðồng Thiên Cân té nằm dưới đất, dường như con thú bị đè ngữa, giơ giò lên trời .
Ðồng Thiên Cân đứng dậy không nổi, nằm giữa dưới đất mở một con mắt phía tả, ngó Cao Tấn Trung lườm lườm. Còn mắt phía hữu thì máu chảy ròng ròng dường như huyết lụy .
Khi ấy Cao Tấn Trung thấy vậy thì nói lớn rằng :
- Mi đã ra thân như vầy, dẫu mi có sống thì cũng vô dụng . Thôi, để ta đưa luôn mi xuống âm ti đi cho rồi .
Nói rồi thì đạp Ðồng Thiên Cân một đạp, hồn về chín suối .
Còn Tạ Á phước đánh với Mã Hùng, hai đàng áp nhau thiệt là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài, đương đánh với nhau chưa phân thắng bại .
Cao Tấn Trung chạy lại nói lớn rằng :
- Mã sư huynh, tôi đã giết Ðồng Thiên Cân rồi, còn Tạ Á Phước đó thì giao cho sư huynh, sao sư huynh chưa dụng nghề hay mà giết phứt nó đi ?
Mã Hùng nghe nói biết là Ðồng Thiên Cân đã bị Cao Tấn Trung giết rồi thì lòng rất mừng mà nghĩ rằng :
- Cao Tấn Trung giết đặng Ðồng Thiên Cân, lẽ nào ta giết không nổi Tạ Á Phước sao ?

Nghĩ như vậy, bèn dụng hết thế huê quờn mà đánh.
Tạ Á Phước thấy đường huê quờn của Mã Hùng hay hơn đường Huê quờn của Hồ Huệ Càng nhiều lắm, thoạt đánh phía tả thoạt đánh phía hữu, làm cho bối rối lòng người, không biết ngã nào mà đở .
Lúc ấy Tạ Á Phước nghe nói Ðồng Thiên Cân thác rồi, thì đã có lòng thuơng, lại có lòng sợ, bèn nhảy dang ra nghĩ thầm rằng :
- Ta đi đến đây có hai anh em bây giờ Ðồng Thiên Cân bị thác rồi nếu ta thua Mã Hùng nữa thì oai danh của thầy ta còn gì ? Còn ta cũng không mặt mũi nào dám thấy thầy ta nữa . Bây giờ ta phải ráng sức giết cho đặng Mã Hùng thì mới gở đặng xấu nầy một ít.
Nghĩ như vậy bèn dùng thế giải huê qườn mà đánh với Mã Hùng.
Mã Hùng thấy Tạ Á Phước đã biết thlế Giải huê quờn , liệu bề lấy đó mà thắng không đặng thì vừa muốn dùng thế khác mà bắt Tạ Á Phước, kế thấy Tạ Á Phước dùng thế Tuý bát tiên nhảy lui ra , giả té mà nằm ngữa giữa đất, tay chơn đưa lên trời .
Mã Hùng thấy vậy thì cười rằng :
- Tạ Á phước ! Mi lấy thế Tuý bát tiên của mi đó gạt ai thì đặng chớ gạt ta thiệt chẳng đặng đâu . Nầy để ta nhơn lấy thế ấy mà giết mi cho rảnh.
Tạ Á Phước nghe nói nổi giàn bèn nói lớn rằng :
- Loài thất phu chớ khá khoe tài . Mi đã biết thế Tuý bát tiên của ta thì mi mau mau nhãy vô mà phá .
Mã Hùng thấy nói nổi giận nhảy vô. Nhưng mà thế Túy bát tiên của Tạ Á phước khít khao hết sức, cho nên Mã Hùng làm gì không đặng.
Mã Hùng dợm đã đôi ba phen, rồi mới nhảy vô, Tạ Á Phước chuyển gân đứng dậy, dùng thế Thanh đình điểm thủy nhắm ngay giữa óc Mã Hùng mà đánh.
Mã Hùng cười lớn mà rằng :
- Tưởng mi dụng thế Túy bát tiên đặng bày phép gì cho lạ, té ra mi làm như vầy thì ta đã biết trước rồi .
Nhứt diện nói, nhứt điện dụng thế Lực thoát thái sơn đặng có vừa đổ vừa đánh Tạ Á Phước. Thế Lực thoát thái sơn đó thiệt là mạnh lắm , nếu như người khác thì đã ngã rồi, nhưng Tạ Á Phước tập luyện đã dày, lật đật biến pháp giải đặng .
Mã Hùng thấy Tạ Á Phước đã biến pháp mà giải đặng thế Lực thoát thái sơn của mình thì lại dùng thế Liên huờn thối hai chơn luân phiên với nhau mà đá xin lịa. Thế ấy Tạ Á Phước đã có luyện rồi nhưng công phu chưa kịp Mã Hùng. Nay thấy Mã Hùng dụng thế ấy thì cũng biết chổ mà đở không đến nổi chết. Tuy vậy, ban đầu đở đặng, đến chừng Mã Hùng đá luôn năm bảy chục cái, Tạ Á Phước đở hơi mệt, mắt đã hoa, gân lại mỏi , cho nện đở mau không kịp, bị chơn tã của Mã Hùng đá nhằm chơn bên hữu.
Tạ Á Phước vừa muốn nhảy dang ra, song chưa kịp nhảy đã bị chơn hữu của Mã Hùng đá nhằm chơn tả một cái rất đau.
Tạ Á Phước liệu bề chịu với thế ấy không nổi, bèn co giò nhãy lên trên, định nhảy qua khỏi đầu Mã Hùng, lựa chổ yếu hại nơi phía sau mà đánh Mã Hùng một cái cho chết.
Té ra Mã Hùng biết sớm, liền day lưng chạy lại , nhơn lúc Tạ Á Phước chơn chưa đụng đất, phía dưới thì bị Mã Hùng dụng thế Triều phong thối mà quét chơn, phía trên thì dụng thế Xuyên hung mà thoi vô hông Tạ Á Phước một cái rặt nặng.
Lúc ấy Tạ Á Phước mắc lấy lo tránh dưới chơn, bị Mã Hùng đánh nhằm chổ ấy, liền té xiu xuống đất hộc máu.
Mã Hùng ý muốn làm cho Tạ Á Phước ra phế nhơn nên không muốn giết, bèn nhảy lại dùng ngón tay cái đâm vô chổ vai và chỗ háng của Tạ Á Phước mà rằng :
- Ta không giết mi làm chi, để cho mi sống làm phế nhơn thì cũng không hại đặng ai.
Tạ Á Phước bị Mã Hùng đâm bốn chổ ấy và nói như vậy thì nỗi giận mắng lớn rằng :
- Khí vận của ta xui lắm, nên mới bị ngươi như vầy, mi lại còn muốn khoe tài nói phách nữa sao ? Nếu thầy ta hay đặng chuyện nầy, thì thân mi ắt bị xé ra tan nát.

Mã Hùng nghe nói nỗi giận vừa muốn giơ tay đánh Tạ Á phước cho chết .
Xảy đâu Bạch Mi đạo nhơn chạy tới nạt lớn rằng :
- Mã Hùng, Mã Hùng, đừng có giết nó, đừng có giết nó !
Mã Hùng nghe tiếng biết là thầy mình, thì vâng lời mà bước dang ra.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét