Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Tây Du Hài Hước 11

Trang 11 trong tổng số 16


-- 22 --
Cỏ ẩn thân.


Một hôm Trư Tiểu Năng chạy đến tìm Tôn Tiểu Thánh.

“Tiểu Thánh, hôm nay chúng ta chơi trò gì đây?”

“Chơi trò chim ưng bắt gà con đi!” Tiểu Thánh nói.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

“Thế thì tôi sẽ làm chim ưng, tôi dũng cảm hơn.” Tiểu Năng tranh nói trước.

“Tục ngữ nói giết gà dọa khỉ, tôi, tôi lại không muốn làm gà con!”

“Thế thì chơi trò…..”

Họ đang bàn cãi, Tiểu Thánh ngẩng đầu lên nhìn, “a, Dương Bất Thâu, Dương Bất Bại đến rồi.”

Quã nhiên nhìn thấy anh em nhà họ Dương vui mừng chạy đến.

“Dương Bất Bại đề nghị: “chúng ta chơi trò bịt mắt bắt dê được không?”

“Được!” đề nghị này mọi người nhất trí thông qua.

Trước tiên phải “tay úp tay ngữa”, quyết định ai bắt ai trốn. Bốn người đều đem bàn tay để ở sau lưng chuẩn bị. Một, hai, ba cùng nhau đưa ra! Kết quả 3 bàn tay ngữa, chỉ có Tiểu Năng đưa ra bàn tay úp.

Trò chơi bắt đầu.

Ba người trốn, Tiểu Năng bắt. Tiểu Năng tự giác đi, 2 tay ôm lại, úp sát vào cây cột đứng của cổng chào Nam Thiên Môn, mặt úp vào trong đôi tay, lưng đối diện các bạn. Tôn tiểu Thánh và Bất Thâu, Bất Bại vui cười cỡi mây ra khỏi Nam Thiên Môn, bay xuống trần gian….

Ba người nhìn thấy một ngọn núi thanh tú, cây lá sum xoe xanh tốt, mây trôi lượn lờ, chính là nơi tốt để trốn đây, liền từ từ hạ xuống.

Dương Bất Thâu dặn Dương Bất Bại: “chúng ta trốn ở đây.”

Đây là một miếng đá thật to, dựng đứng lơ lững, dưới chân vừa may trốn được hai người.

Tiểu Thánh ngó đông ngó tây, tìm được một đám cỏ lá, nó bước đến phía sau bụi cỏ, tự nói với mình: “ta trốn ở đây.”

Tiểu Năng đang cỡi một đám mây mập, đè đến đám mây nghiêng bên đông lệch bên tây,. Vừa tìm kiếm vừa lầu bầu: “bầu trời nhân gian rộng lớn thế này, các ngươi tùy tiện trốn ở nơi nào, ta tìm chết đi cũng tìm không được đấy”

Phía dưới chính là ngọn núi đó.

“Mệt chết đi, ta phải nghĩ chân chút….”

Tiểu Năng cũng hạ xuống đến ngọn núi đó, đúng lúc ngồi lên miếng đá anh em nhà họ Dương đang ẩn trốn. Ngồi trên miếng đá, ngó về cây xanh khắp núi, mây mù lượn lờ, Tiểu Năng không biết các bạn trốn ở đâu, lo quá cất tiếng khóc: “sao ta lại xui thế này!”

Nghe đến tiếng khóc của Tiểu Năng, Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại đứng lên cùng nhau nói: “này chúng tôi ở đây!”

Nhìn thấy anh em nhà họ Dương, Tiểu Năng nín khóc rồi cười, nó nhìn ngó xung quanh: “còn Tiểu Thánh đâu?”

“Ta ở đây!”

Chỉ nghe Tiểu Thánh nói, nghe tiếng không thấy người. Mọi người cảm thấy kỳ lạ khó hiểu. Ba người đang nhìn một cách không chớp mắt vào đám cỏ xanh vừa rồi tiếng nói của Tiểu Thánh chính là từ chổ đó phát ra mà.

Chỉ thấy Tiểu Thánh từ phía sau đám cỏ đi ra.

Bất Bại nói một cách tức giận: “ông dùng phép ẩn thân, lúc chơi trò bịt mắt bắt dê dùng phép ẩn thân, phạm quy!”

Bất Thâu nói tiếp: “đúng, thẻ vàng cảnh cáo!”

Tiểu Thánh đầu đầy nước sương: “không có đâu.”

“Thế vừa rồi sao chỉ nghe tiếng mà không thấy người?” Bất Bại hỏi ngược lại.

“Không thể…” Tiểu Thánh quay người nhìn kỹ đám thực vật đó, “nói như vậy, đây là cỏ ẩn thân sao?”

Mọi người đang trau đổi ý kiến về cỏ ẩn thân này, bổng nghe trong không trung vọng lại hai tiếng chó sửa: “oẳng! oẳng!”

Chỉ có Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần Dương Tiễn mới sủa bậy sủa bạ thế này. Tiểu Thánh trong lòng nghĩ: nhất định là ba của Bất Thâu, Bất Bại đã đến. Quả nhiên nhìn thấy Dương Tiễn đang dắt Hao Thiên Khuyển của ông ta cỡi mây đi đến.

Dương Tiễn ở trong không trung tìm kiếm, vừa tìm, vừa gọi: “Bất Thâu, Bất Bại, các con đang ở đâu?”

Tiểu thánh vội vàng nói với Bất Thâu: “ba ngươi đến rồi, chúng ta trốn đi để ông ta tìm không được!”

“Một tiếng “phần phật___”, các bạn trẻ chạy đi chạy đến sau cỏ ẩn thân.

Dương Tiễn cũng hạ xuống trên ngọn núi này. Ông ta trèo lên trèo xuống, tìm khắp núi đồi, tìm hết một vòng cái gì cũng tìm không thấy, tức quá đá cho Hao Thiên Khuyển một đá: “Hao Thiên Khuyển, ngươi biết mùi của tiểu chủ nhân, mau đi tìm cho ta!”

Con chó bị đá kêu: “oẳng oẳng!”

Nó nén chịu đau, ngữi trên mặt đất, cũng tìm kiếm.

“Hỏng rồi! Hao Thiên Khuyển tìm đến rồi.” Bất Bại đang lo lắng.

“Đừng hoảng sợ!” Tiểu Thánh vừa an ủi các bạn vừa nghĩ cách. Nó thuận tay kéo lấy mấy cọng cỏ xanh, rất nhanh bện thành một vòng cỏ.

“Tiểu Thánh bện cỏ làm gì vậy cà?” Tiểu Năng ở trong lòng thì thầm.

Cái mũi của Hao Thiên Khuyển thật được việc, so với Dương Tiễn giỏi hơn nhiều. Nó gần như ngữi hết cái gì có mùi, nhãy lên nhãy xuống một cách hết sức chạy về hướng này.

Xem ra thần khuyển càng lúc càng đến gần rồi.

Tiểu Thánh trốn ở sau cỏ ẩn thân, đem vòng cỏ nén về phía Hao Thiên Khuyển một cách mạnh mẽ. Chỉ thấy một đường cung màu xanh trượt đi qua.

Tiểu Thánh là cao thủ nén vòng, vòng cỏ này không ngã về bên nào, thoáng chốc chụp lên trên cổ của Hao Thiên Khuyển.

Trò vui là: Hao Thiên Khuyển lập tức cũng trở thành khuyển ẩn thân.

“Làm sao đây, chó cũng không thấy nữa rồi!” Nhị Lang thần luống cuống, ông ta mù tịt không biết gì, vừa lo sợ vừa kinh ngạc.

Lại thấy một cái vòng cỏ treo lơ lửng trên không nhảy lên, lại phát ra tiếng kêu: “oẳng oẳng!oẳng oẳng! oẳng oẳng oẳng!.....”

Dương Tiễn cũng cùng kinh sợ nhảy lên hét lớn: “mẹ ơi, mẹ ơi, gặp quỹ rồi!”

Dương Tiễn ở trong lòng tự thuyết phục mình: thần ở trên trời là không nên sợ quỹ trên mặt đất, ta đường đường là thần ở trên trời, sao có thể sợ quỷ trên mặt đất như thế này được? Nghĩ như thế, ông ta nhảy ngay về phía vòng cỏ.

Ông ta đem vòng cỏ cầm ở trong tay.

Hao Thiên Khuyển đã hiện nguyên hình, chạy về phía chủ nhân một cách đáng ghét lắc đầu vẫy đuôi.

Nhưng Dương Tiễn không chú ý đến nó, điều ông ta chú ý là vòng cỏ ở trong tay. Ông ta xem một cách tỉ mĩ, nói một cách vui mừng: “thì ra là cỏ ẩn thân, bảo bối tốt đây!”

Rốt cuộc có phải là cỏ ẩn thân không, Dương Tiễn quyết định thử xem. Ông ta học theo cách của Hao Thiên Khuyển một cách đắc ý vênh váo, đem vòng cỏ chụp lên trên cổ, đi qua đi lại……

Dương Tiễn quả nhiên đã ẩn đi thân hình.

Hao Thiên Khuyển không thấy chủ nhân, lại thấy vòng cỏ đó đang di động trong không trung, khó hiểu quá: “ủa, chủ nhân đi đâu rồi?”

Bấy giờ Tiểu Thánh nói với các bạn: “chơi đủ rồi, chúng ta đi về nhà thôi.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhảy lên trên đám mây trước, vừa bay lên vừa vẫy tay chào Bất Thâu, Bất Bại: “tạm biệt.”

-- 23 --
Đất chuyển trời.


Lại nói về Dương Tiễn đợi cho Tiểu Thánh, tiểu Năng đi rồi, cầm lấy vòng cỏ ẩn thân một cách vui mừng, tìm đến bụi cỏ đó. Hao Thiên Khuyển cùng đi theo ở phía sau một cách ngạc nhiên.

Ông ta đem tam tiêm lưỡng nhẫn đao làm thành cái xẻng đào lấy bụi cỏ. Bất Thâu, Bất Bại vây đến, đứng ở một bên nhìn. Nhìn thấy Ba đào rất gắng sức, mồ hôi giống như nước suối phun bay tung tóe, Bất Thâu bất giác hỏi: “ba, ba đào cỏ làm gì vậy?”

“Làm hư thảm thực vật màu xanh, sẽ tạo thành trôi mất lớp đất màu đấy!” Bất Bại lo lắng nói.

“Đào nó đem về, nhất định kiếm được nhiều tiền.” Dương Tiễn không thèm lau mồ hôi nói lớn.

“Nó là cỏ linh chi phải không?” Bất Thâu lại hỏi.

“Còn hơn hẵn cỏ linh chi đấy! Đây là cỏ ẩn thân rất hiếm thấy, thuộc về thực vật quý hiếm….” Dương Tiễn vừa đào vừa kể chuyện, “Năm xưa nhân gian có người thư sinh nghèo, anh ta đọc được trong một quyển sách, người xưa phát hiện được loại cỏ này, anh ta liền lên núi hái về một đống lá to, cầm lấy cái lá che mặt của mình lại rồi hỏi vợ anh ta: “nàng có thấy ta không? Người vợ nói: ‘nhìn thấy.’ Anh ta lại cầm lên một cái lá khác che mặt rồi hỏi, ‘bây giờ nàng có nhìn thấy ta không?’ Người vợ lại nói: ‘thấy rõ’. Anh ta lần lượt lần lượt hỏi, cuối cùng người vợ của anh ta trả lời đến phát mệt, liền nói: ‘không thấy!’ Người thư sinh nghèo vui mừng, ôm lấy đống cỏ này chạy đến chợ, dùng cỏ này che mặt của mình, thấy vật gì thì cầm lấy cái đó, kết quả vừa ra tay thì bị người bắt lấy, bị một trận đòn đau, ha ha ha….”

“Nói như vậy, là trên thế gian không có chuyện tùy tiện này!” Bất Bại uốn nắn hỏi.

“Đâu có, đâu có, là trên thế gian không có người có tâm với việc này.” Dương Tiễn cười nói, có một vị hiền triết nói rất hay, trên thế gian không phải thiếu báu vật, mà là thiếu con mắt phát hiện báu vật! Hì, hì, còn ta thì vừa vặn có con mắt này, không thì, ta làm sao phát hiện được nó!”

Cứ như thế, Dương Tiễn đào được tổng cộng 10 cây cỏ ẩn thân.

Ông ta ôm cả đất cả bùn, hăm hở mang đi về nhà.

Về đến trong nhà, Dương Tiễn đem 10 cây cỏ ẩn thân trồng trong hậu hoa viên. Ông ta vừa xách thùng tưới nước, vừa tự nói một cách đắc ý: “không tốn bao nhiêu thời gian đã gây được một vạt to….”

Lòng ông ta đang hướng về, giống như vật trồng trong đất là vạt hoa anh túc hoặc là một vạt to kim nguyên bảo……

Ngày hôm sau, Dương Tiễn thức dậy rất sớm, chạy đi thăm cỏ ẩn thân một cách vui rộn rã. Không thấy không biết, vừa nhìn sợ hết vía: có một cây cỏ nằm xấp, chết khô rồi.

Dương Tiễn lòng đau, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

Ngày thứ 3, lại chết mất một cây

Tiểu Thánh, Tiểu Năng chạy đến, đứng ở ngoài hàng rào nhà Dương Tiễn. Dương Tiễn đang lo lắng nói: “chết thế này, không biết mấy ngày sẽ chết hết đây.”

Nghe Dương Tiễn nói như thế, Tiểu Năng liền có lòng tốt, rất nghiêm túc bấm ngón tay, giúp Dương Tiễn: “một ngày chết một cây, tổng cộng 10 cây, 10 ngày thì chết sạch hết.”

Nhị Lang Thần Dương Tiễn tức đến cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát cáu, chỉ đành nén giận chưỡi thầm trong bụng: “này heo, xem ta làm sao giết chết ngươi!”

Đến ngày thứ 9, 9 cây cỏ đều nằm xuống khô héo rồi, một cây còn lại cũng đang nữa sống nữa chết.

Dương Tiễn buồn rười rượi, ở trong hoa viên đi qua đi lại, trong lòng ngẫm nghĩ: “nếu không nghĩ cách, thì phải đi đứt hết đây.”

Bên ngoài cửa nhà Dương Tiễn, Tiểu Thánh, Tiểu Năng chạy đến, liên tiếp đưa tin: “Bất Thâu, Bất Bại mau đi xem bắc cầu Ô Thước!”

Dương Bất Thâu, Dương Bất Bại trả lời đi ra.

Nghe nói đến bắc cầu Ô Thước, Dương Tiễn cũng chạy ra cổng lớn, cùng đi ở phía sau.

Hôm nay là đêm mồng 7 tháng 7 (đêm ông Ngâu bà Ngâu), Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau ở cầu Ô Thước.

Chim Ô Thước vui mừng bay đến thành đàn thành đội, thân nối liền thân, cánh xếp lên cánh, trên dãy Thiên Hà, mắc thành một chiếc cầu Ô thước ở trong không trung lạ kỳ, chỉ thấy Ngưu Lang đang gánh 2 đứa con gái nhỏ bước lên cầu đi đến. Chức Nữ ở phía bờ bên kia đang đối mặt đi lên. Mỗi năm chỉ gặp nhau có một lần, thật là làm khổ cho họ.

Ngưu Lang bước đi ngật ngưỡng, trong lòng của anh ta, đang nôn nóng!

Hai đứa con gái nhỏ từ xa đã hét lên: “Mẹ! Mẹ!.....”

Bên kia, Chức Nữ cũng giang rộng đôi tay, như làn gió bổ nhào đến.

Cuộc tương ngộ sau mà cảm động quá! Có người nói rất đúng: “hai mối tình thời gian dài lâu, đâu chỉ có hướng về cuối!”

Dưới cầu Ô Thước, Dương Tiễn vuốt râu nghĩ: “a, Ngưu Lang là nông dân, phải biết trồng cỏ…..”

Trong lòng ông ta đã nghĩ như vậy, sau khi kết thúc hội cầu Ô thước, Dương Tiễn liền đi tìm Ngưu Lang.

Ngưu Lang đang ở trước căn nhà lá nhỏ của mình đánh trâu cày ruộng.

“Ngưu Lang, đang bận làm gì đấy?” Dương Tiễn cất tiếng chào.

“Ông đến tìm tôi có việc gì?” Ngưu Lang không ngừng công việc trong tay.

Dương Tiễn nêu ra nhờ Ngưu Lang trồng giúp cỏ ẩn thân. Ông ta lấy cái lợi để dụ khị: “chỉ cần ngươi thay ta làm việc, ta giúp ngươi làm thành ‘đất chuyển trời’, để cho vợ chồng ngươi sum họp.”

“Thật không?” Ngưu Lang vui mừng vượt quá sự mong ước.

Ngưu Lang tuy rằng đã lên trời, nhưng vẫn không có hộ tịch chính thức, thuộc về “người ngoài đến”, “hộ khẩu đen”, từ lâu đã mong có ngày được xếp vào thần tịch tiên ban, cùng vợ giữ gìn tướng mạo lẫn nhau.

Cỏ ẩn thân này xấp xỉ trở thành cỏ cứu mệnh của anh ta.

Anh ta dùng tâm huyết và mồ hôi chịu khó chăm sóc cho nó, mỗi ngày tưới nước, bón phân cho nó, nhìn thấy nó lớn lên từng chút từng chút____Anh ta cách khỏi giấc mình lại đến gần một bước!

Không bao lâu sau, người trồng cỏ cuối cùng cũng thành công.

Dương Tiễn đến “thị sát”, Ngưu Lang chỉ vào đám cỏ mọc thành đám cho ông ta xem.

Dương Tiễn vui đến không còn cảm thấy trời ở trên đầu.

Lập tức mở tiệm bán cỏ.

Ông ta ở bên cửa nhà treo lên tấm bảng, trên viết:

Tiệm cỏ ba con mắt

Tiệm cỏ này bố trí như cùng tiệm hoa, chỉ có hoa đổi thành cỏ.

Khách hàng lớn nhất của tiệm cỏ này là Thiên Thâu Tinh.

Thiên Thâu Tinh là người có 3 cánh tay trên trời, nổi danh “nhà vận chuyển”, nghiên cứu “có trộm có trả, lại trộm không khó”. Vì có 3 cánh tay (tay thứ 3 nọc ở sau lưng), cho nên anh ta đi đến đâu, người lạ đều nhận ra anh ta. Anh ta vì thế đặc biệt khổ não.

Anh ta thật muốn trốn đến nơi nào mà không lộ diện, nhưng đây là việc không thể được. Vì 3 ngày không “đi làm”, 3 ngày không “làm việc”, anh ta sẽ khắp người không dễ chịu, không tự tại. Đây là việc không còn cách nào khác, hết thuốc chữa trị.

Một hôm, anh ta đang đi dạo, bổng nhiên phát hiện “Tân đại lục”, đây chính là_____Tiệm cỏ 3 con mắt của Dương Tiễn mở. “Tiệm cỏ? Bán cái gì vậy cà?” Thiên Thâu Tinh vừa nghĩ vừa khệnh khạng đi vào tiệm.

Dương Tiễn cầm lấy một cây cỏ giới thiệu cho ông ta: “đây là cỏ ẩn thân, một cây có thể dùng một ngày, bảo đảm ngày ngày có cỏ tươi cung cấp.”

Thiên Thâu Tinh liền mua một cây, tiện tay trộm lấy một cây.

Dương Tiễn đương nhiên không có chút phát hiện nào.

Từ đấy, Thiên thâu Tinh trộm đồ càng thêm thoải mái như ý muốn.

Ở bên kia, Thiết Quải Lý đang ngồi ở trên đất uống rượu, Thiên Thâu Tinh đi đến, trên nón cắm cỏ ẩn thân, cười hì hì giật lấy hồ lô rượu trong tay Thiết Quải Lý.

Đột nhiên nhìn thấy hồ lô rượu không cánh mà bay, Thiết Quải Lý hoảng hồn thất sắc, trên mặt từ đỏ đổi sang trắng, hét lớn : “hồ lô, hồ lô của ta!”

Ở bờ biển, Ma Lễ Hải quá ngạc nhiên, cây đàn tỳ bà của ông ta bay rồi, còn không đàn tự vang.

Ông ta đuổi theo, đuổi theo, vẫn cũng đuổi không kịp.

Trong cửa hàng dụng cụ gia đình của Lỗ Thị, cây cưa của Lỗ Ban cũng chạy rồi.

Lỗ Ban vừa đuổi theo cây cưa vừa hét: “đừng chạy nữa ngươi sẽ làm bị thương người ta đấy!”

Cây bút của Thái Bạch Kim Tinh không những chạy trốn còn ở trên mặt ông ta vạch lung tung.

Trư Bát Giới kinh ngạc: “cây đinh ba của tôi cũng chạy rồi!”

Tôn Ngộ Không hét lớn: “gậy kim cô của ta cũng bay rồi!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng nghe những việc này, rất bực tức. Tiểu Thánh nói với Tiểu Năng: “những việc lạ kỳ này nhất định có liên quan cùng việc Dương Tiễn bán cỏ.

“Bán cỏ? Là cỏ ẩn thân phải không?” Tiểu Năng hỏi.

“Đúng, chúng ta đi tìm Lão Quân gia gia, phải nghĩ cách gạt bỏ uy lực của cỏ ẩn thân.”

Tiểu Thánh kéo lấy Tiểu Năng đi.

-- 24 --
Hoa hiện hình.


Tiểu Thánh và Tiểu Năng đến phủ Lão Quân.

Không ngờ Lão Quân lại bó tay hết cách, có điều ông ta trầm tư một hồi rồi chỉ vẽ nói: “muốn phá uy lực cỏ ẩn thân, Thái Ất Chân Nhân có lẽ có cách.”

Tiểu Thánh, Tiểu Năng đành cáo từ Lão Quân, đi tìm Thái Ất Chân Nhân.

Thái Ất Chân Nhân đang sắp làm mưa tưới hoa trong hoa viên của ông ta. Trong vườn hoa, Thái Ất Chân Nhân xõa tóc trùm đầu, vung cây phất trần, trong miệng lẩm nhẩm, bổng gặp hai anh em Tiểu Thánh đằng vân đi đến, Chân Nhân kêu lớn lên: “nhảy xuống, mau nhảy xuống!”

Tiểu Thánh lộn ngược đầu, Tiểu Năng vươn thẳng 2 cánh tay, như tư thế ở trên bục cao nhảy xuống nước, từ trên mây nhảy xuống dưới.

Nhìn thấy bọn Tiểu Thánh đã đứng vững chân rồi, Thái Ất Chân Nhân liền vung cây phất trần, làm cho đám mây trắng này biến thành mây đen. Mây đen cuồn cuộn, đối diện với vườn hoa trút mưa xuống. Thái Ất Chân Nhân cười nói: “cám ơn các cháu đem mây đến.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng nói rõ mục đích đến với Thái Ất Chân Nhân.

Thái Ất Chân Nhân tỏ thái độ tại chổ: “cái này dễ mà, hắn có cỏ ẩn thân, ta có hoa hiện hình.”

Nói xong, cúi mình xuống, bê lên một chậu hoa còn đọng nước, tặng cho Tiểu Thánh.

Tiểu Thánh đón lấy, cùng Tiểu Năng cùng nhau vội vàng nói lời cảm ơn: “đa tạ Chân Nhân!”

Đã có hoa hiện hình, đi tìm cỏ ẩn thân. Tiểu Thánh và Tiểu Năng đi từ tầng trời thứ nhất đến tầng trời thứ chín, từ Diêm La Điện tìm đến Lăng Tiêu Điện, từ Cung Đâu Suất tìm đến Cung Quãng Hàn, vẫn là tìm không được. Vì Thiên Thâu Tinh vốn dĩ xuất quỹ nhập thần, còn có cỏ ẩn thân, càng thêm gay go, quả thật là không tung tích.

Tiểu Thánh, Tiểu Năng đi đến đường trời, “mục tiêu” cuối cùng đã xuất hiện rồi. chỉ thấy một miếng lá cỏ ở trên không trung con đường, lượn lờ trôi, nhấp nhô lên lên xuống xuống.

“Nhìn kìa, cỏ ẩn thân!” Tiểu Năng chỉ vào lá cỏ nói với Tiểu Thánh.

“Nhất định là Thiên Thâu Tinh, chúng ta mau đuổi theo.

Cả hai bay nhanh lên trước, lặng lẽ áp sát vào lá cỏ. Tiểu Thánh giơ cao chậu hoa, chĩa vào lá cỏ.

Đây quả thật là vật này khắc phục được vật kia, hoa hiện hình quả nhiên làm cho Thiên Thâu Tinh hiện nguyên hình.

Nhưng thiên Thâu Tinh tự mình vẫn còn chưa biết! Thấy bên kia Lý Thiên Vương đang sải bước đi đến, ông ta lại nhìn thấy bảo tháp trong tay Lý Thiên Vương.

Thiên thâu Tinh tiện tay lấy tháp một cách ngông nghênh, như chổ không người.

Lý Thiên Vương đang chuẩn bị chào hỏi Thiên thâu Tinh, lại thấy ông ta trái lại lấy tháp của mình, còn không muốn chào hỏi cùng mình, thậm chí tuyệt nhiên không còn đem Thiên Vương ta để ở trong mắt, thật là vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

“Ông dám cướp sao?” Ông ta giật lại bảo tháp, đánh đòn phủ đầu, “Thiên Thâu Tinh sao lại biến thành Thiên Thảng Tinh vậy cà?”

Thiên Thâu Tinh trên đầu bị bảo tháp gõ cho một cục u, ông ta tự nói một cách không hiểu: “quái lạ, Lý Thiên Vương lại có thể nhìn thấy ta, nhãn lực luyện được hay thế này sao?”

Ông ta không ngờ, cỏ ẩn thân trong tay ông ta giờ đây có khác gì cỏ thường.

Tiểu Thánh giống như đang rọi kiếng chiếu yêu giơ lên chậu hoa hiện hình.

Kẽ trộm trước giờ không để tay không, Thiên Thâu Tinh cũng là như thế. Ông ta ở chổ Lý Thiên Vương chạm phải một cái mũi xám, thì nhất định phải ở chổ người khác nghĩ cách cọ quẹt, vãn hồi thể diện. Ồ, cự Linh thần đang bê lồng chim đi đến.

Cự Linh Thần dáng người to, khỏi phải nói, lồng chim của ông ta cũng là loại ngoại hạng rồi.

Thiên Thâu Tinh đem 3 cánh tay cùng lúc thò vào lồng chim một cách dễ dàng.

Hai tay ông ta nắm lấy chân chim, một tay nắm lấy đuôi chim, đang sắp kéo chim ra.

Bấy giờ, ông ta bổng nhiên phát hiện sự việc không đơn giản như ông ta tưởng, chim của Cự Linh Thần cũng là chim to, khó thể kéo ra.

Muốn chim ra khỏi lồng, bắt buộc phải mở cửa lồng.

Chìa khóa mở cửa lồng chim đang ở trong túi quần của Cự Linh thần.

Việc này không khó, cánh tay thứ 3 trên lưng Thiên Thâu Tinh, từ trong lồng chim rút ra, thò vào trong túi quần của Cự Linh thần____

Cự Linh Thần đang xem Thiên Thâu Tinh “làm việc” một cách hào hứng sôi nổi, sao mà nhập tâm, sao mà thích thú….

Thiên Thâu Tinh khó khăn lắm mới trộm được chìa khóa, Cự Linh Thần không vội vàng gì, để trên cái mông ông ta một cước, Thiên Thâu Tinh bay lên, chiếc chìa khóa trong tay ông ta cũng bay theo, “leng keng!” chiếc chìa khóa này lại rơi vào trong túi quần của Cự Linh thần.

Thiên Thâu Tinh lại một lần nữa gặp phải trở ngại, vội vàng chân chú ý võ dưa___Ô hô cái gì cũng trượt.

Vì không để cho mọi người bị tai vạ, Tiểu Thánh và Tiểu Năng theo sát Thiên Thâu Tinh một cách bước chân không rác.

Tiểu Thánh vẫn đang bê chậu hoa hiện hình.

“Ông nghĩ chút đi, để tôi!” Tiểu Năng nói với Tiểu Thánh.

Bây giờ đổi thành Tiểu Năng giơ cao chậu hoa.

Cuối cùng không chịu nổi.

Tiểu Năng và Tiểu Thánh ngồi ở ven đường, thay đổi không khí.

Hai anh em nhà họ Dương chạy đến. Dương Bất Thâu hỏi: “các bạn sao lại mệt thế?”

“Một lời khó hết……” Tiểu Năng nói, rồi đem việc của cỏ ẩn thân, việc của Thiên Thâu Tinh, việc của hoa hiện hình kể lại rõ ràng rành rọt không sót tí nào nói cho anh em nhà họ Dương biết.

Tiểu Thánh nói: “hoa hiện hình này tuy rằng linh nghiệm, nhưng theo cùng Thiên thâu Tinh cũng không phải là cách…..”

Trời sắp tối rồi, Tiểu Thánh nói với Tiểu Năng: “hoa này để ở chổ ngươi, ngày mai gặp lại.”

“Đồng ý, ngày mai gặp.”

Sau khi hai người chia tay rồi, Tiểu Năng ôm chậu hoa đi về nhà.

Vừa vào đến cửa, Dương Tiễn đến tìm Tiểu Năng.

“Nghe nói ngươi có một chậu hoa hiện hình phải không?” Dương Tiễn nói, “nó thật có thể hiện hình sao?”

“Đương nhiên là có thể!”

“Cho ta mượn dùng thử xem,” Dương Tiễn đặt điều nói, “con chó nhà ta không cẩn thận ăn phải cỏ ẩn thân, bây giờ ngay cả một cọng lông chó cũng nhìn không thấy. Ngươi biết đấy, không nhìn thấy chó, ta ngũ không yên…..”

Tiểu Năng tin lời nói của Dương Tiễn, liền đem hoa hiện hình cho ông ta mượn.

“Cám ơn!” Dương Tiễn bê lấy chậu hoa vội vàng đi về.

Dương Tiễn giảo hoạt kiếm tiền hai đầu, ông ta để trên cửa sổ nhà mình chậu hoa hiện hình, dụ dỗ mọi người đến đặt hàng.

Cỏ ẩn thân không chỉ làm cho Thiên Thâu Tinh như cá gặp nước, làm càng một chuyến, mà còn bất kỳ ai, chỉ cần có chút suy nghĩ lệch lạc, rất dễ dàng sẽ trở thành “Thiên Thâu Tinh”, dứt khoát so ra còn hơn hẳn Thiên Thâu Tinh.

Cứ thế này, thần tiên trên trời sẽ khổ không chịu nỗi, thường ngày phải nhìn trừng trừng vào bảo bối của mình, giữa ban ngày ban mặt mà tự đi, ngay cả một tiếng bye-bye cũng không nói.

Lỗ Ban đến;

Thiết Quải Lý đến;

Thái Bạch Kim Tinh đến…..

Ngoài cửa sổ nhà Dương Tiễn, các thần tiên tay cầm đĩnh vàng, xếp thành hàng, đặt mua cỏ hoa hiện hình.

Dương Tiễn cười híp mắt nhập tiền, thật là ngày hội gom vàng, tiền của bất nghĩa quá trời.

Thu xong vàng đặc hàng, Dương Tiễn nâng niu chậu hoa, vội vàng đi gặp Ngưu Lang.

Ngưu Lang đang gắng sức tưới nước cho vạt cỏ ẩn thân.

“Ngưu Lang huynh đệ, lại có việc rồi! Làm rất tốt, tập trung cỏ!” Dương Tiễn nói.

Ngưu Lang lại chăm sóc cho hoa hiện hình.

Tiểu Thánh đang sắp đi tìm Tiểu Năng, anh em nhà họ Dương cùng Tiểu Năng đi đến.

Bất Thâu, Bất Bại liền đem việc kiếm tiền hai đầu của ba nói cho cả hai biết.

“Tôi đã có cách.” Tiểu Thánh nói xong, kéo Tiểu Năng đi.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Đi rồi sẽ biết.”

Thì ra là đi gặp Chức Nữ. Chức Nữ là người con gái chăm chĩ, vẫn đang ở trong nhà dệt vãi.

Tiểu Thánh đem ngọn nguồn của sự việc, toàn bộ nói với Chức Nữ. Chức Nữ Đứng dậy: “không ngờ Ngưu Lang bị Dương Tiễn lừa rồi!”

Lại nói về bên kia, Ngưu Lang vừa mới cắm hoa hiện hình xuống, bổng nghe chim thước kêu.

Anh ta chống cuốc ngữa mặt nhìn, chỉ thấy một đàn chim thước ngậm đến một miếng mây gấm vuông. Trên tấm mây gấm có viết mấy hàng chữ:

Ngưu Lang hồ đồ,

Bị lừa bị gạt

Còn không thức tĩnh

Đừng mong gặp nhau

Lời của vợ nói, Ngưu Lang không thể không tin, cũng không dám không nghe. Anh ta thoáng chốc đã hiểu về thủ đoạn quỷ quái của Dương Tiễn, gầm lên một tiếng: “này______!” rồi vung mạnh lưỡi cuốc, dồn sức đào hoa cỏ.

Mấy ngày sau, tại cửa tiệm cỏ 3 con mắt.

Lỗ Ban, Thiết Quải Lý, Thái Bạch Kim tinh và Thiên Thâu Tinh tức giận chạy đến tìm Dương Tiễn.

“Hoa của ta đâu?” Lỗ Ban nói.

“Cỏ của ta đâu? Trả tiền đây!” Thiên Thâu Tinh gào.

Dương Tiễn mồ hôi lạnh cứ tuôn ra, Tiểu Thánh và Tiểu Năng đứng ở một bên cười rất vui.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét