Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Thằng Tú 12

Trang 12 trong tổng số 15

Ông kết luận:
- Chúng ta lỡ thừa hưởng những đồng tiền bất chính, nhưng chúng ta sẽ dùng những đồng tiền bất chính đó vào những việc lương thiện và sống lương thiện giúp ích cho đời. Tôi nghĩ, như thế một phần nào chúng ta đã chuộc bớt những lỗi lầm của người xưa.
Tôi nhìn thấy một tia sáng rạng rỡ trên nét mặt của bà Tư. Chính tôi cũng bàng hoàng xúc động. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ câu chuyện kết thúc dễ dàng hợp lẽ đến thế. Lòng vui khấp khởi tôi rón rén rời chổ nấp, lên phòng.
Từ hôm đó ba thưa hẳn chuyện rong chơi bên ngoài, ông thường ở nhà và thường gọi bà Tư lên hàn huyên, tâm sự. Hai người xem ra rất tương đắc.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Ban đêm tôi vẫn mò xuống phòng bà Tư. Cuộc đời sóng gió của bà, những kinh nghiệm chăn gối, sự quyến rũ được tính toán cân nhắc trong từng động tác ái ân. . . Tất cả làm tôi chết mê chết mệt. Có thể nói, tôi thích làm tình với bà ta hơn cả với chị Hai và Tuyết nhiều lần Với chị Hai, với Tuyết tôi phải đóng vai kẻ hướng dẫn, ngoài việc thỏa mản chính mình, tôi còn có thêm nhiệm vụ đưa họ đến chỗ tuyệt đỉnh. Với bà Tư, vấn đề không còn "toán học”như thế. Mà qua quá trình hoan lạc, chuyện đó rất tự nhiên, bà Tư chẳng những biết cách đưa tôi đến "thiên đường”nhiều lần trong một cuộc "xáp trận”mà còn biết cách tự thỏa mản mình tới nơi tới chốn. Chưa lần nào làm tình với bà Tư tôi phải gắng sức cả. "Trận chiến”xảy ra bao giờ cũng hào hứng, tùy từng lúc, nó biến hóa khôn lường, tôi rất ít khi phải tốn sức và hao tổn chân khí mà khoái lạc tuyệt đỉnh thì vôbờ. Đạt đến trình độ võ công cao cường như vậy, hỏi tôi làm sao không mê bà ta cho được?
Sau lần nói chuyện với ba, bà Tư chẳng còn gì để giấu. Bà thường tâm sự với tôi về những ước mơ trong tương lai.
- Ngoài 40 tuổi rồi, chẳng có lạc thú nào trên đời tôi chưa được hưởng. Có lẽ đến lúc tu là vừa phải không Tú?
- Tú không biết, nhưng bà Tư nói, có tiền sẽ làm bà chủ, sẽ mua trai tơ, sẽ bắt chúng phục vụ chí chát suốt ngày đêm mà.
- Ừ mười mấy năm trước tôi có nghĩ thế thật. Khi ta bị đời vật, bị người hành, thường đâm ra phẫn uất muốn trả thù. Nhưng bây giờ đời sắp mở cửa cho tôi, người cũng tỏ ra có tình có nghĩa, tôi đâu còn lý do gì để phẫn uất?
- Trời sinh mỗi người mỗi tính, giống như Tú, tính dâm cũa bà thuộc loại ngoại hạng, nào liên quan đến chuyện phẫn uất hay không phẫn uất. Mục đích mua trai tơ là để thỏa mản lòng dâm kia mà.
- À. . . À Tú nói cũng có lý. Thế. . . Thế. . . . Tú có bằng lòng phục vụ tôi không?
- Bằng lòng quá đi chứ. Chưa bao giờ Tú đụ ai sướng như đụ bà Tư.
Bà Tư hờn mát:
- Thôi đi, đừng có vờ vịt. Tôi già cốc đế làm sao địch lại con Tuyết, mông đùi vú vê ngồn ngộn, hơ hớ. .
- Kinh nghiệm của Tuyết không bằng một/một0 bà Tư. Cái đẹp của thân thể, cũng nhan sắc chỉ để ngắm thì được nhưng khi xáp trận, muốn đến mức ăn thua, ba thứ lỉnh kỉnh đó vứt đi.
- Học làm kỹ sư bác sĩ thì khó chứ học đụ mấy hồi. Sẽ đến lúc con nhỏ Tuyết bằng mười tôi ấy chứ. Trông mặt, tôi biết, cũng thuộc nòi ngựa cái.
- Đợi đến lúc ấy hẵng hay, bây giờ chỉ có bà Tư là nhất.
Bà Tư cười:
- Nhất thiệt không?
- Còn hỏi.

Tôi nó xong thò tay xuống vân vê chiếc mồng đóc to mọng nóng hâm hấp. Bà Tư xốc tôi lên, bế đặt trên mặt bàn, lấy chai mật ong không biết bà mang vào từ lúc nào, ngiêng cổ rưới khắp thân thể tôi, từ ngực đến bụng, dương vật, hậu môn, hai bên bắp đùi. Xong bà ta cúi xuống dùng lưỡi lăn tròn, thấm sạch chất mật ngọt dẽo quẹo. Tôi xài chữ "lăn”chắc không quá, vì chẳng hiểu bằng cách nào tôi có cảm tưởng lưỡi ba như một bánh xe bọc nhung “lăn”đến đâu da thịt tôi nổi gai đến đó, nhất là khi bà bắt đầu bú cặc chẳng những miệng bà xoắn lại như vắr quần áo mà hình như đầu lưỡi bỗng mọc thêm hàng nghìn cây kim nhỏ chích nhẹ liên tục trên lớp da nhạy cảm của dươngvật khiến tôi rùng mình nẩy giật như bị thọc lét. Bà Tư không bóp nắn hai hòn dái như Chị Hai và Tuyết, chỉ mân mê nhè nhẹ rồi thỉnh thoảng búng vài cái, nhắm ngay những huyệt đạo nào đó tôi không biết, khiến một cái búng biến thành dòng điện, chạy luồn trong tủy, bắn tung người sướng muốn chết ngất. Cảm giác sướng khoái vỡ trào như đê vỡ, tôi nghẹt thở phải há miệng hớp không khí, hai mắt nổ sao, tay chân tê dại, đầu óc tê mê.
Bà Tư cũng đút sâu cổ chai mậ? vào trong âm hộ, dốc ngược để mật chảy vào rồi bảo tôi ép hai mép lồn cho mật trào ra, liếm. Mùi mật ngọt hòa trộn với mùi dâm thũy tạo thành một thứ hương vị không thể diễn tả bằng ngôn ngữ cho thật chính xác, chỉ biết, hương vị đó làm tôi ngây ngất hơn cả men rượu. Khi đã "no", chúng tôi mới đi vào chuyện chính. Không kiểu cọ, không ngược xuôi, không nằm xấp, nằm nghiêng. Chỉ cần một kiểu duy nhất, hoặc tôi hoặc bà Tư ở phía trên, vậy thôi. Nhưng lồn bà Tư quả đúng là một cái miệng thứ hai. Lúc cần mở rộng để ra vào dễ dàng, nó rộng, lúc cần thắt bóp ve vuốt dương vật nó thắt lại ôm chặt cứng dương vật. Và cũng như lần đầu, mỗi lần tôi sắp ra bà Tư lại ấn vào những huyệt đạo, kéo rút tinh khí trở vào. Không phải vì vậy mà cảm giác sướng ngất không đến. Nó đến, có phần dài hơn, mạnh hơn và dĩ nhiên, nhiều lần hơn.

Gần nửa tháng qua tôi thấy bà Tư có vẻ nôn nóng. Bà thường nhắc đến lời hứa của ba tôi, thường hỏi đến chuyện ly dị giữa ông và mẹ tiến triển đến đâu, nhưng dần dà sự nôn nóng có phần nhẹ đi, bà Tư không còn biểu lộ một thái độ nào khác lạ. Hằng ngày vẫn chu toàn mọi việc chu đáo, đôi khi còn nhiệt tình nữa là khác. Tôi ngạc nhiên và để tâm theo dõi.

Không khó khăn gì lắm, tôi nhanh chóng biết được nguyên nhân. Cái nguyên nhân làm tôi kinh ngạc.
Lần thứ nhứt tôi thấy bà Tư vào phòng ba, ở lại đến gần sáng mới trở ra. Thảo nào hơn tuần nay bà ta than mệt chỉ tiếp tôi ban ngày.
Lựa một buổi tối thuận tiện, tôi đột nhập "cấm địa". Và chỉ nửa tiếng sau, tôi vở lẽ.
Bà Tư với ba đang tập sự đóng vai vợ chồng. Tôi không hiểu ai quyến rũ ai. Chỉ nghe họ đối thoại:
- Anh phải xúc tiến vụ ly dị nhanh đi chứ, sao chậm quá vậy?
- Không dể dàng như em tưởng đâu. Bà ấy đòi chia đôi gia tài.
- Anh hay bà ấy đứng đơn?
- Anh.
- Nếu tòa xử, phần lỗi về ai?
- Chẳng về ai hết. Không hợp nhau, thế thôi. Cả hai mỗi người sẽ chịu một phần trách nhiệm.
- Sao anh không đổ vấy hết cho bả.
- Đâu có được, em biết, bả cũng nắm con bài tẩy của anh.
- Vậy đành bằng lòng với giải pháp chia đôi chứ còn đợi gì nữa?
- Không anh đã có cách, thằng luật sư bạn anh sẽ lo chuyện này. Em đừng nóng, rán chờ thêm một thời gian. Giao cho bả một nửa gia tài để bả phung phí với thằng nhóc kia à? Còn lâu!
Bà Tư gối đầu trên bụng ba, tay vân vê dương vật. Ba cũng với tay xuống, vuốt ve nhè nhẹ cái mu lồn đen rậm lông lá. Cái mu lồn mà tôi đã từng úp mặt bú liếm bao nhiêu lần. Bà ta nói, giọng than thiết:
- Anh ơi, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
- Anh không dối em chứ?
- Chẳng đời nào. Ba mẹ chúng ta đã lỡ là kẻ thù của nhau. Anh với em phải có bổn phận hàn gắn đổ vỡ kia. Chúng ta phải xem đó là mot?sứ mệnh.
- Nhưng. . . Em già, em xấu. . . Sống vô gia cư, chết vô địa táng. Hôm trưóc em dối anh, bảo ba vẩn còn sống, sự thật ổng đã chết, cả mẹ nữa.
- Anh biết chứ, chính sự côi cút cũa em đã khiến anh không thể dối gạt em. Còn chuyện già xấu. . . . Chúng ta từng này tuổi, nhan sắc không còn quan trọng trong yếu tố quyết định cuộc sống vợ chồng. Chỉ cần kinh nghiệm dày dạn, từng trải cũng đủ rồi.
- Anh ơi lúc chưa gặp anh ngở sẽ rất khó khăn khi đối đầu, bởi qua điều tra em biết anh chẳng phải tay vừa. Nhưng bây giờ em mới biết mình lầm. Anh, anh đại lượng vô cùng. . . Em, em yêu anh vô cùng. . . Phải chi chúng ta gặp nhau hai mươi năm trước. . .
- Đúng phải chi. . . Nhưng thôi, định mệnh cả thôi em à!
Trước khi nhập cuộc mây mưa, họ còn nói với nhau rất nhiều điều, toàn những lời lẽ tốt đẹp. Càng nghe tôi càng kinh ngạc, càng nghe tôi như người mán trên rừng lạc xuống thành phố.
Đúng là "Trai tứ chiếng gặp gái giang hồ", họ quấn lấy nhau, như hai thỏi nam châm không cách chi bứt ra được. Kinh nghiệm của người đàn bà, lịch duyệt của ba, đã tạo cho trận ân ái tôi đang chứng kiến cái màu sắc gần như. . . hoang đường. Chưa bao giờ tôi thấy một cặp trai gái đụ nhau. . . Kinh khủng như vậy. Lại như hai con thú điên, cào xé, rú hét, "hành hạ”nhau đến phờ phạc, tả tơi. Cuộc làm tình không phải chỉ diễn ra trong một - 2 tiếng, mà là suốt đêm. Tôi núp trong tủ quần áo theo dõi trận "thư hùng”say mê đến độ đã có lúc suýt bật kêu vì sướng khoái, và đã thủ dâm đến nhửng hai lần. hình như vì phải căng mắt nhìn, đồng thời thần kinh quá căng thẳng, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, vậy mà lúc choàng tỉnh, tai tôi đã lại nghe tiếng rên rỉ hú hét của họ. Khi hai người rời được nhau, lăn ra ngủ thì đồng hồ trên tường đã chỉ 4 giờ sáng. Tôi nhẩm tính, bắt đầu "xáp trận”cho đến khi tàn cuộc bà Tư và ba đã nuốt trôi hết 6 tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ đó là một kỷ lục chắc chắn ít có cặp trai gái nào vượt qua nổi ( không có thì đúng hơn ).

Quả thật:
"Vốn tự có”tung hoành ngang dọc
"Của trời cho”khuấy nước chọc trời.
Tôi lén trở về phòng, người phờ phạc vì mệt, tưỏng sẽ ngủ được ngay, nhưng những điều họ trao đổi, những hành động tôi đã thây khiến tôi băn khoăn. Bà Tư có lẽ do ba tôi quyến rũ. Đàn bà mà dù khôn ngoan đến đâu, vẫn chỉ là đàn bà, làm sao thoát khỏi cái "Thiên la địa võng”của đấng mà râu. Nhưng ba, ông đang thực hiện kế hoạch gì đây? Tôi không tin ông yêu bà Tư thật sự, tô không tin ông sẽ lấy bà Tư vì cái "sứ mệnh”gì đó như ông nói. Càng suy luận tôi càng thấy mình không lầm. Bỗng nhiên lòng tôi dấy lên cảm giác lo sợ. Mười mấy nhát dao trên thân thể "Thằng ăn mày", con đĩ hoàn lương đã từng sống với hắn ta bị giết một cách mờ ám lại trở về. Có thể nào. . .?
Điều lo sợ của tôi trở thành sự thật, linh cảm của tôi không sai.
Một buổi sáng, người lão bộc bỗng hối hả chạy lên nhà trên vừa chạy vừa vấp ngã, mặt mày tái xanh tái xám, chân tay run bần bật. Mẹ tôi nhìn thấy lão trước. Bà hỏi:
- Chuyện gì vậy bác Tư? Bác sao vậy?
- Mợ ơi. . . Ngoài hồ sen. . .
- Ngoài hồ sen, rồi sao nữa, bình tĩnh lại, bác nói đi.
- Bà Tư. . . Chết trôi. . . Xác nổi lên ngoài hồ sen.
- Cái gì. . .?
- Xác bà Tư. . . .
Lão bộc lắp bắp. Tôi đứng sau lưng mẹ nghe thấy. Không kịp mang dép tôi phóng ra hồ sen. Vướng vào một trong những cây cột chống đỡ nhà thủy tạ xác bà Tư trương phình như trái bóng, nỗi lềnh bềnh. Mắt bà Tư hướng lên bờ, hai mắt trợn dọc, trắng tròng. Bên khóe miệng bà ta một dòng máu ứa ra, đã thâm đen. Tôi rùng mình lạnh toát toàn thân.

Cảnh sát đến, lập biên bản. Họ kết luận bà Tư rơi xuống hồ và có lẽ vì không biết bơi, đã chết đuối. Miếng ván trên cầu, nơi bà Tư sẩy chân đã mục rệu, gãy làm đôi, chứng minh nó là thủ phạm. Bây giờ tôi mới biết thêm, ba tôi ngoài tính dâm đãng tàn bạo còn là một người diễn kịch tuyệt vời! Tuyệt vời hơn nữa khi tôi nhớ lại buổi chiều hôm trước ông đã ra khỏi nhà, trước khi đi ông đã để lại một mảnh giấy dằn dưới chậu bông trong phòng khách. Mảnh giấy viết: "Anh có công việc không ngủ nhà đêm nay ". Hôm qua tôi ngạc nhiên vì từ khi ông bà "cơm không lành, canh không ngọt!”Mãi đến chiều nay, khi xác bà Tư được mang đi cả ba bốn tiếng đồng hồ ông mới trở về. Giả dụ cảnh sát nghi ngờ muốn điều tra về "tai nạn”kia cũng không thể nào "đụng”đến ông được. Mảnh giấy đã chứng minh ông vắng mặt tại hiện trường suốt một đêm và già nửa ngày kia mà.(TruyenViet.com)

Đối với mọi người, kể cả mẹ tôi, bà Tư quả là xấu số, chết trôi. Nhưng tôi, chỉ một mình tôi, là ngưòi duy nhất biết đích danh thủ phạm là ai. Tôi dễ dàng dựng lại vụ án một cách có lớp lang. Ba ra đi, nửa đêm quay về, đậu xe ở đằng xa để mọi người không thấy. Bằng chìa khoá riêng, ông mở cổng, vào nhà, xuống bếp, kêu bà Tư dậy ái ân trước khi cho bà uống thuốc ngủ ( như đã từng cho mẹ uống và dối đó là thuốc tăng lực). Sau đó đợi bà ngủ say, mặc lại quần áo cho bà rồi lặng lẽ vác ra hồ sâu, trấn nước. Với sức lực của ông dù bà Tư có tỉnh dậy cũng không làm sao địch lại? Rồi ông lên cầu đạp gảy miếng ván mục, kéo xác bà đặt vướng vào chân cột, ngay bên dưới. Xong trở lại phòng bà Tư lục tìm tất cả giấy tờ hình ảnh liên quan đến cậu chuyện năm xưa, mang ra xe, tiếp tục “đi công việc”cho đến chiều hôm sau mới trở về.
Bà Tư chết kẻ thù cuối cùng của gia đình tôi đã bị giết, từ nay có thể sống sung sướng thoải mái. Hẳn ông nghĩ thế.
Nhưng, cũng giống như những triều đại vua chúa xưa kia, có lúc thịnh, có lúc suy. Gia đình tôi đang ở thời kỳ suy.
Trước khi vào nằm vùng trong nhà tôi bà Tư cẩn thận đã có gởi mớ giấy tờ (bản chính) vào ngân hàng và nhờ một ngưòi bạn của bà coi giữ. Bà còn dặn, vì bất cứ lý do gì, nếu hay tin bà chết hãy lập tức đến ngân hàng lấy bộ hồ sơ kia ra và đưa cho cảnh sát. Ngay sau khi vừa đọc báo được tin tai nạn xảy đến cho bà Tư, người bạn vội vã y lời. Cảnh sát nắm được bộ hồ sơ, lật lại vụ án. Ba tôi lập tức bị câu lưu. Cảnh sát cũng mang xác bà Tư - đang còn để tại nhà xác ra giảo nghiệm. Kết quả y chứng:
một. Trong máu nạn nhân có rất nhiều thuốc ngủ, loại cực mạnh. (Chỉ có trong trong tủ thuốc cá nhân của ba).
2. Nạn nhân thực sự tắt thở lúc 2 giờ khuya. (Giờ này bà Tư còn ra hồ làm gì?).
3. Trước khi chết nạn nhân vùng vẫy rất dữ dội, nhiều vết bầm trên thân thể chứng minh bà bị va vào vật cứng hoặc bị đập bằng gậy. (Cảnh sát sau đó tìm ra khúc củi ẩm nước trong nhà bếp).
4. Trong bàn tay co quắp có vướng lại vài sợi tóc ngắn và cứng, không phải củ nạn nhân. (Qua giảo nghiệm là tóc của ba).
5. Một ít tinh khí trong âm đạo nạn nhân, chứng tỏ trước khi chết nạn nhân đã ân ái hoặc bị hiếp. (Cũng qua giảo nghiệm những con tinh trùng trong âm đạo bà Tư là anh em vời hàng tỉ tỉ con khác trong dịch hoàn của ba).
Chừng đó kết quả của những phương pháp điều tra chuyên môn, ba tôi hết đường chối cãi. O?g thú nhận hết mọi tội lỗi, kể cả tội năm xưa, ông là một trong những người chủ mưu giết người đàn bà hoàn lương, kẻ đã sống “già nhân ngãi non vợ chồng”với "thằng ăn mày".
Ba tôi bị bắt, bị kết án khổ sai chung thân.
Báo chí từ lâu đói tin, đã tận tình khai thác câu chuyện. Chẳng hiểu bằng cách nào họ phanh phui tất cả mọi bí mật của gia đình tôi. Từ tính dâm đãng khát máu của ba, đến thằng con "quyết không thua bố", rồi chuyện mẹ tôi với tên thanh niên, tôi với Tuyết, ba với dì Hoa, kể cả chuyện tình "tay ba”giữa ba, tôi với chị Hai, với bà Tư. . . . Không sót chi tiết nào, lại còn thêm mắm, thêm muối, biến thành một thiên phóng sự đầy hỉ nộ, ái ố và tàn bạo vô luân không tiền khoáng hậu! Trong thời gian này cả nước mỗi buổi chiều đều mong ngóng đợi báo phát hành. Dân chúng bàn tán sôi nổi, theo dõi say mê. Từ công sở, quán cà phê, quán ăn, đến những phòng khách sang trọng. . . Đâu đâu "ba con quỷ đội lốt người”( Ba, mẹ, tôi) cũng là đề tài hàng đầu, đẩy lùi mọi tin tức ngoài chiến trường, vận mệnh an nguy của miền Nam vào "trang trong!".

Tên thanh niên xấu hổ trốn biệt. Hắn xin đổi về vùng chiến thuật khác, bỏ mẹ tôi với đứa con sắp ra đời và những ngày tủi nhục triên miên. Bà không bao giờ còn dám chường mặt ra ngoài, sống vật vờ như một xác chết trong ngôi biệt thự kín cổng cao tường. Tôi không hiểu bà sẽ chịu đựng sự đau khổ đó đến bao giờ?
Dượng tôi - Bố của Tuyết - Đâm đơn li dị vợ. Sau này nghe đâu dì Hoa lăn dần xuống hố sâu sa đọa. Dì nổi trôi thăng trầm thế nào? Mãi mãi tôi không thể biết.
Riêng tôi bỏ học cùng Tuyết trốn ra miền Trung, bắt đầu một cuộc sống giang hồ.
Tôi và Tuyết đều xuất thân từ giai cấp thượng lưu, chưa một lần va chạm với đời, chưa hề bị đói khổ bao giờ, cũng chưa thể hình dung được cảnh sống bon chen ngoài xã hội. Hai đứa khi ra đi có mang theo mộ? số ít của cải, phần "gia tài”tôi "chôm”của gia đình. Số của cải này tính ra khá lớn nếu tằn tiện biết cách tiêu pha dùng làm vốn sinh nhai thì có lẽ chẳng đến nỗi nào. Nhưng bọn tôi nào đã biết tính xa! Có tiền, lại thoát được tai mắt soi mói cũa dư luận, hai đứa tha hồ vung vãi. Ngũ bao giờ cũng khách sạn hạng nhất. A?, lúc nào cũng sơn hào hải vị. Chơi, bao giờ cũng vũ trường sàn nhảy sang trọng. . . Chỉ trong vòng nửa năm, hầu bao cạn nhẳ?. Tuyết là người phát hiện ra điều đó trước, nó nói:
- Tiền hết rồi, làm sao đây anh?
- Em còn đôi bông tai, bán đi.
- Sau đó, chắc hai đứa mình cạp đất ăn phải không?
- Từ từ anh tính, em đừng lo.
Tôi tuy nói cứng nhưng trong bụng cảm thấy bất an. Phải bán xong tiêu hết rồi làm sao?
Nhớ đến bạn bè đã từng rong chơi với hai đứa ngót nửa năm nay, tôi tìm đến bọn chúng vấn kế. Nhưng thằng nào cũng đang trong tuổi đi học, đều "ăn hại”chẳng những không "hiến”cho bọn tôi được kế nào mà còn ra chiều chúng là con "nhà lành", hạn chế giao du với bọn "vô gia cư".
Đụ mẹ bọn chó đẻ!
Suốt đêm tôi trằn trọc không chợp mắt được, mang ông bà ông vải lũ khốn kiếp ra cưỡng hiếp liên tục, khiến Tuyết nằm cạnh phải kêu lên:
- Anh mát dây chắc? Anh chửi anh nghe, có thằng chó nào nghe đâu?
- Nhưng anh nực quá không chịu nổi.
- Rán cắn răng mà chịu cho quen. Đời mà anh.
Luận điệu "đời mà anh”cũ rích như một chiếc xe đò cọc cạch nhưng sao trong hoàn cảnh này nó thấm đến ruột già ruột non.

Tôi thở dài:
- Biết vậy thà cứ bám trụ ở nhà coi bộ êm hơn.
- Anh chịu nổi nhục nhã à?
Tôi im lặng không trả lời. Phải mồm miệng thiên hạ còn độc hơn rắn hổ mang, chịu sao thấu? Vả, tôi đã tự nhủ với lòng, sẽ chẳng bao giờ trở lại ngôi biệt thự kia. Ở đó chẳng còn gì hấp dẫn tôi nữa. Và cái chết của bà Tư vẫn còn là dấu ấn đậm nét. Tôi không muốn sống bên cạnh bóng ma dĩ vãng. Đời tôi như ba tôi đã nói, đã hỏng, dẫu gắng gượng làm người đàng hoàng, chắc cũng chẳng được bao lâu. Tôi hiểu mình hơn ai hết, trong huyết quản tôi hai dòng máu của mẹ, của ba đang hung hăng cuộn chảy, mà khả năng hướng thượng thì chỉ như ngọn lửa leo lét sắp cạn dầu, chẳng biết tắt ngấm vào lúc nào.
Có điều xem ra rất nghịch lý nhưng đang xảy đến với hai đứa tôi. Càng bị áo cơm vật bao nhiêu, hai đứa càng chăm chỉ hành lạc ái ân bấy nhiêu. Một cách trả thù nghịch cảnh hay một cách tìm quên? Tôi không biết.

Từ sáng đến tối, chúng tôi nằm ôm nhau trong căn phòng kín cửa, có khi suốt ngày chỉ chia nhau một ổ bánh mì, vậy mà bao nhiêu sinh lực vốn đã cạn queo vì thiếu dinh dưỡng, tôi cố vắt hết kinh nghiệm để cung ứng cho những trận ái ân liên tu hồ điệp. Tôi đụ, cuộc trước vừa mãn đã loay hoay bày tiếp cuộc sau. Tuyết, dĩ nhiên chẳng tiêu hao chân khí, nên tôi muốn bao nhiêu nó cũng "chấp". Càng lớn, càng quen mùi ân ái (và chẳng còn gì để giử ), nên Tuyết càng dâm bạo. Bây giờ tôi không phải là người hướng dẫn Tuyết, mà chính nó đã bày vẽ cho tôi. Nó bắt tôi đụ đủ kiểu, kể cả những kiểu cầu kỳ nhất, chỉ cốt thỏa mản nó, bất cần đến tôi. Nếu không nhờ con cặc nhựa của ba (trước khi trốn đi tôi đã không quên lấy mang theo, thậm chí còn chế cho nó toè loe không khác con cặc thằng giang hồ mà bà Tư đã kể lại) chắc tôi chẳng thể nào chịu đựng dài ngày (mà có yên đâu! có lúc nó "trở chứng”đòi tôi phải chơi "đồ thiệt", nhứt định không thèm chơi đồ "photocopy”mới chết tôi chứ!).
Nhưng dẫu muốn trả thù nghịch cảnh, dẫu muốn tìm quên, thì cái thực tại nhãn tiền hai đứa tôi phải đối diện hàng ngày vẫn sờ sờ ra đó. Cuối cùng, việc phải tới đã tới. Tuyết bắt đầu dấm dẳn với tôi, cho đến lúc khám phá ra Tuyết đang được một thằng khác bao bọc thì nó dứt áo ra đi.
Tôi vừa buồn, vừa tức, không ngớt nguyền rủa "con đĩ ngựa”khốn kiếp khốn nạn đã nhẫn tâm "tham vàng phụ ngãi". Tuy nhiên vào những đêm khuya khoắt, nằm ép cái bụng léo kẹp xuống sát mặt chiếu dằn cơn đói, tôi còn đủ bình tĩnh và khách quan để thấy rằng hành động của Tuyết là hợp lý. Thân tôi, tôi còn lo chưa nổi, nói gì lo cho nó. Chẳng lẽ hai đứa bám vào nhau để cùng chết đói?
Muốn tự tồn, Tuyết phải tự tìm cho mình một lối thoát. Quy luật khắt khe này lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận một cách trọn vẹn với thật nhiều đắng cay.

Hai năm sau tình cờ tôi gặp lại Tuyết tại một thành phố cao nguyên. Như bà Tư xưa kia, Tuyết bây giờ trở thành "con quỉ cái”đầy phù phép. Thằng kép thứ hai, sau tôi, dĩ nhiên bây giờ không còn bên cạnh, thay vào đó (chẳng biết là người thứ bao nhiêu) là lão già sồn sồn mặt mày lấm la lấm lét như "chó ăn vụng bột". Nhìn lão ta, dù ngu cách mấy cũng dễ dàng nhận ra lão đang trốn vợ cơi trò chống bõi với đào nhí. Tôi cảnh giác Tuyết:
- Em coi chừng có ngày bị tạt acid.
Tuyết nhún vai:
- Đừng lo, băng đảng của em chẳng vừa đâu.
- Em cũng có băng đảng à?
- Chứ sao, sống giang hồ không nhập băng có mà tử sớm.
- Giỏi, em tiến bộ lắm.
- Thì cũng như anh.
Thì cũng như tôi. Ngày nay tôi đã trở thành một thứ đĩ đực, sống bám vào gấu quần bọn đàn bà lỡ thì lở thời. Đó là những mụ sồn sồn chồng chết, chồng bận việc quân ngoài "biên ải", cũng có chồng đang quyền cao chức trọng nhưng hoặc mải mê quyền lực công danh, lơ là chuyện phòng the, hoặc chán chê "cây nhà lá vườn”đi tìm "củi lạ". . . Tôi bao hết, chấp hết, bất cần già trẻ lớn bé, bất cần đẹp xấu ốm mập.

Cuộc đời của mỗi người luôn luôn gắn với một số phận. Nếu sau ngày Tuyết bỏ đi, tôi không chịu nỗi quay trở về nhà thì có lẽ hướng đi của đời tôi đã xoay qua lối khác. Đàng này tôi nhất quyết giữ vững lập trường ban đầu, thà chết chứ không bao giờ đối diện lại với quá khứ. . .
Tôi nằm bẹp trong phòng đến ngày thứ ba, chỉ thay cơm bằng nước lã, cuối cùng không chịu nổi cơn đói? tôi ngầi dậy mặc quần áo bò xuống phố. Tôi đi thất thểu, lang thang như kẻ mộng du. Đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn xiêu vẹo. Tôi đi, cũng chẳng hiểu mình đi đâu, với mục đích gì, trong đầu chỉ có ước muốn cháy bỏng: Có bất cứ thứ gì bỏ vào bụng. Chợt một sự va chạm mạnh khiến tôi dội ngược, ngã ngồi xuống hè. Chưa hoàn hồn, tôi đã nghe loáng bên tai tiếng một ngưòi đàn bà:
- Ồ. . . cậu này. . . Trúng gió phải không? Sao mặt mày tái xanh tái mét thế này?
Tôi cố chống tay đứng dậy, nhưng hai chân run bắn, lại quỵ xuống, Người đàn bà hốt hoảng:
- Không xong rồi. . . .
Bà ta vừa níu lấy cánh tay tôi vừa ngoắc chiếc chiếc xích lô máy đang trờ tới:
- Chở cậu này vào nhà thương giúp tôi.
Người đàn bà dìu tôi lên xe, bà ta ngồi cạnh luôn miệng than "khổ”chẳng hiểu cho tôi hay cho bà. Dù đói lả tôi vẫn không thể không muốn bật cười.
Tôi được chẩn mạch, được tiếp nước biển, dần dần thấy khỏe ra. Người đàn bà hỏi vị bác sĩ:
- Cậu ta bệnh tình thế nào bác sĩ?
Ông ta cười:
- Chẳng bệnh tật gì cả, đói quá đấy thôi.
- Ồ. . . Ồ. . .
Người đàn bà kêu lên vẻ ngạc nhiên.
Ra khỏi bệnh viện người đàn bà đưa tôi vào một quán ăn gọi cho tôi tô mì vịt tiềm. Bà ta cảnh giác:
- Ăn từ từ, nhai kỹ để cho bao tử từ từ làm việc trở lại.
Trong lúc tôi ăn, người đàn bà nhìn tôi chăm chú không giấu được thắc mắc:
- Tôi thấy cậu chẳng phải dân bụi đời. Sao lại thế này nhỉ?
Tôi phịa:
- Em từ Sàigòn ra chơi, chẳng may bị bọn chôm chĩa ở bến xe cuỗm mất cái xách tay, quần áo tiền bạc đi đường. Em đã đánh điện về nhà hai ngày rồi mà chưa nhận được hồi âm.
- Thảo nào. . .
Khi tôi lùa hết tô mì, cộng thêm một cái bánh bao, người đàn bà hỏi:
- Bây giờ cậu tính thế nào?
- Em. . . Em không biết. Nếu chị thương, cho em ở trọ nhờ vài hôm, đợi nhận tiền của gia đình gởi ra, em sẽ trở lại Sàigòn.
- À. . . Kể cũng có chút bất tiện. Tôi ở một mình, sợ thiên hạ dị nghị. . . .
Người đàn bà dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi chợt quyết định:
- Mặc họ. Được rồi, cậu về nhà tôi. . . . Nhưng hàng xóm láng giềng có hỏi, cậu nhớ nói là cháu tôi nhé?
Dĩ nhiên tôi nhớ.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét