Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Thằng Tú 13

Trang 13 trong tổng số 15

Người đàn bà này không đẹp, nhưng có thân hình khá gợi cảm tuổi trạc 30, chồng chết trận đã hai năm. Bà ta tuy không giàu có của nổi của chìm nhưng khá sung túc. Ở trong nhà hai ngày, tôi đã biết bà ta đang buôn bán hột xoàn, quý kim theo lối trao tay. Chồng chết hai năm chưa có người đàn ông nào để đi bước nữa, chắc bà ta thèm hơi đàn ông phải biết. Bởi qua lời ăn tiếng nói và ánh mắt của bà ta, tôi nhận ra ý nghĩ gian tà đang ngự trị trong lòng người đàn bà.
Để trả ơn "cứu tử ", đồng thời cũng để có một hậu cứ vững chắc sau này, tôi nghĩ mình nên ra tay "cứu độ".
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Đêm thứ ba tôi lẻn vào phòng bà ta nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tấm thân đang hâm hấp nóng - tôi đoán thế - vì chờ đợi. Tôi ghé tai nói nhỏ với người đàn bà:
- Em. . . Yêu chị.
Đồng thời bàn tay tôi chu du tấm thân hâm hấp nóng đó thì bà ta cố gắng chống trả một cách rất chiếu lệ:
- Đừng. . . Không được đâu.
Tôi rành quá mấy tiếng "không được”đầy tính khuyến khích này, nên chẳng nói chẳng rằng đè nghiến người đàn bà ra, bắt đầu áp dụng những kinh nghiệm dày dạn bao năm. Chỉ nửa giờ sau, người đàn bà đã trở thành một con thú điên. Hai niên "cọc nhổ, lỗ?bỏ không", kèm với tài nghệ tuyệt luân của một Mã Giám Sinh tân thời, thánh còn chịu không thấu huống, sá gì chị đàn bà lỡ thì này?
"Ơn”chẳng những đã trả xong, tôi còn biến thành "cục cưng”của người đàn bà. Một tuần rồi hai tuần mê đắm ba ta cứ dật dờ như sống trong cơn mộng du. Riêng tôi đụ mãi một nhan sắc quá khiêm nhường đâm ngấy, muốn tìm đường chuồn. Người đàn bà dù u tối cách mấy cũng không thể không đoán thấy ý định của tôi, bà ta khóc lóc nài nỉ:
- Tú đừng bỏ chị. Tú muốn gì chị cũng lo hết, chỉ xin Tú đừng bỏ chị.
Chẳng cần màu mè, tôi đưa ra điền kiện:
- Thỉnh thoảng. Tú muốn đổi món. Chị bằng lòng chứ?
- Ồ. . . Ồ. . . Tú tàn nhẫn với chị đến thế kia à?
- Tú đã nói không bỏ chị kia mà, nhưng cho Tú đổi món.
Chẳng còn cách nào, ngưòi đàn bà đành chấp nhận điều kiện chua cay kia. Từ đó qua trung gian bà ta, tôi dần dần biến thành một thứ đĩ đực. Ban đầu người đàn bà có vẻ khổ sở lắm, nhưng dần dần thấy tôi vẫn chăm chĩ tận tình, người đàn bà mặc nhiên chấp nhận để tôi xem bà như hậu cứ, sau khói lửa chiến trận lui về dưỡng quân.

Càng ngày tôi càng "ăn khách". Kinh nghiệm có thừa, sức lực đang trong thời kỳ sung mản, ngành nghề lại rất hợp với bản chất, vì thế bao giờ tôi cũng phục vụ tận tình thân chủ đến nơi đến chốn, có khi còn "vượt chỉ tiêu”nếu khách hàng thuộc loại "sạch nước cản". Nhiều chị "độc quyền”tôi năm, bảy tháng, nhiều chị sau vài trận "thư hùng”thấy tôi chơi "đã quá", bèn giới thiệu cho bạn bè cùng "hưởng". Thành ra rất ít khi tôi thất nghiệp. Gần như không ngày nào tôi không "đi khách", có ngày vài ba bận. Võ công tôi cũng đã lên đến mức thượng thừa nên chẳng hao tốn bao nhiêu sức lực. Từ ngày tiếp xúc bà Tư, được truyền cho một số "bí kíp", cộng thêm công phu tập luyện kiên trì, tôi làm chủ được "chiến trường”có thể ra lúc nào cũng được. Chị nào tôi thây được, thích muốn cùng sướng chung, tôi ra. Chị nào thây không cân thiết tôi "ém". Dĩ nhiên các chị làm sao biết được món võ "bế tinh”thần sầu này, cứ thấy tôi "làm việc”không ngừng mà người ngợm vẫn cứ phây phây phơi phới đâm phục lăn. Tiếng lành đồn xa, các chị tìm đến tôi càng lúc càng đông, có khi hẹn phải "lấy hẹn”trước những vài ngày.
Đúng là:
Rủ nhau tìm kẻ chơi sành,
Ba mươi sáu kiểu rành rành chẳng sai.
Nhìn bề mặt xã hội bao giờ cũng tốt tươi, lành mạnh, cũng kỹ cương đạo đức đâu ra đó, nhưng "có nằm trong chăn mới biết chăn có rận". Tôi sinh ra trong một vũng lầy nhỏ là gia đình, vào đời lại tiếp xúc với một vũng lầy lớn hơn là xã hội thượng lưu, nên những sự thật tôi vẫn nhìn thấy, vẫn chung đụng - mà trong đó tôi là một đại biểu - đã khiến tôi không thể nào tin rằng còn có những điề? thiện mỹ.
Từ đó tôi càng trở nên sa đọa hơn. Hai chữ đạo đức là một "phạm trù”hết sức xa lạ, tôi chưa bao giờ băn khoăn tới điều mình đang làm là tốt hay xấu, đúng hay sai. . . Tôi chỉ làm khi tôi muốn mà đã muốn thì bằng mọi giá phải làm cho bằng được.

Cho nên khi tôi nhìn thấy mặt người đàn bà vừa bước xuống xe khoan thai đi vào nhà hàng - nơi tôi đang ngồi - ý định tìm cách quyến rủ bà ta nảy ngay trong đầu. Bởi ở thành phố này không ai không biết người đàn bà kia. Đó là một mệnh phụ đẹp về nhan sắc đã đành, còn đẹp hơn nữa về đức hạnh. Bà ta là vợ của ông tướng vùng, là ân nhân của bao gia đình binh sĩ nghèo khó, là "Mạnh Thường Quân?? hào phóng. Tôi chưa từng nghe tai tiếng nào dù nhỏ nhất về bà ta. Chính điều đó khiến ý định quyến rũ người đàn bà càng trở nên mãnh liệt hơn. Tôi muốn biết bà ta có phải là người có đức hạnh thực sự hay không, tôi cũng muốn biết cái hấp lực của mình mạnh mẽ tới mức nào.

Người đàn bà đã bước hẳn vào trong nhà hàng, bà ta đến cạnh một cái bàn đặt sát cửa sổ nhìn ra đường. Khuôn mặt người đàn bà nhìn nghiêng trông thật đẹp ngấn cổ dài đổ xuống vòng ngực nở. Tôi tưởng tượng nếu tấm thân đó được lột hết quần áo, trần truồng nằm tênh hênh phơi trên mặt nệm trắng, chắc chắn sẽ hấp dẫn vô cùng. Bỗng nhiên khắp người rạo rực, dương vật từ từ căng nở. Tôi đứng dậy tiến đến bàn bà ta.
- Thưa bà, cháu. . . Cháu có chút việc nhờ bà. . .
- Tôi?
- Dạ, thưa bà.
Người đàn bà ngước nhìn, thoáng một chút ngạc nhiên, nhưng cũng nở ngay một nụ cười:
- Cậu là ai? Tôi có thể giúp gì được cho cậu?
- Dạ. . . Bà cho phép. . .
- Cậu tự nhiên.
Tôi kéo ghế ngồi, cúi đầu buồn bả:
- Thưa bà, cháu xin ngắn gọn để khỏi mất thì giờ của bà. . . Cháu từ quê ra đây trọ học. . . Nửa tháng trước cháu nhận được tin cả nhà ở quê cháu bị tử nạn do VC pháo kích. . .
Tôi dừng lại, vận dụng hết khả năng diễn xuất làm cho nước mắt trào ra, rồi bàng một giọng nghẹn ngào bi thiết tôi tiếp:
- Bây giờ cháu bơ vơ một thân một mình, chẳng biết phải sinh sống cách nào. Hỏi qua chủ nhà trọ đã buộc cháu phải rời khỏi nhà ông ta. . . Bà. . . Bà giàu lòng từ tâm xin giúp cháu.
Tôi tiếp tục nức nở. Người đàn bà có vẻ thấm đòn. Bà ta thở dài:
- Tội nghiệp chưa. Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?
- Dạ. . . Có lẽ bà có con nhỏ. . . Cháu. . . Cháu. . . Xin bà giúp đở bằng cách cho cháu kèm các cô các cậu.
- À. . . Kể thì có mấy ông giáo chức bị động viên được ông nhà tôi mang về dạy cho bọn nó rồi, nhưng. . . Cũng được. . . . Cậu còn trẻ, bọn nhỏ có thêm bạn càng vui. . . Rồi giờ cậu đang ở đâu, tôi cho tài xế đến đón.
- Thưa bà, cháu cám ơn bà vô cùng. Khỏi làm phiền bà. Chiều nay cháu sẽ tới nhà bà.
- Cậu biết nhà tôi chứ?
- Dạ, thưa bà, trong tỉnh này ai lại không biết.
- Vậy được, về thu xếp đi, chiều nay tới nhé.
- Dạ. . . Xin phép bà.
Tôi đứng dậy cúi đầu thật sâu chào người đàn bà, trong bụng đang mở cờ nhưng khuôn mặt vẫn đẫm ướt một nỗi buồn thảm. Người đàn bà nói:
- Này, chắc cậu đang kẹt lắm phải không, cầm đở ít tiền mà xài. . .
Bà ta vừa nói, vừa mở ví trao cho tôi mấy tờ bạc 500. Tôi đưa tay cầm lấy, cảm ơn rồi rời chỗ ngồi chậm chạp bước ra đường, vẫn giữ dáng vẻ thểu não một đoạn khá xa vì tôi biết người đàn bà đang nhìn theo tôi. Đến khúc quanh đầu ngả tư, cầm chắc thoát khỏi tầm nhìn của bà ta, tôi nhẩy cẩng thích thú, vừa huýt sáo.

Bằng màn bi kịch đầy nước mắt đó, tôi lọt vào dinh cơ của bà Tướng vùng một cách dễ dàng. Đúng như bà ta nói, trong nhà đã có đến những 2 - 3 vị giáo sư khả kính thay phiên nhau kèm học cho mấy cô chiêu cậu ấm. Các vị này về mặt chữ nghĩa cỡ tôi chưa chắc xứng đáng làm học trò của họ, cho nên tôi khỏi phải gách vác trách nhiệm quá khả năng kia. Tôi được bà Tướng giao nhiệm vụ rất tượng trưng, gần như chẳng làm gì hết, là thỉnh thoảng đưa hai cô cậu - một cô lên mười, một cậu lên chín - đi xinê hay dạo chơi đâu đó. Dĩ nhiên để vai trò "học trò nghèo”được rõ nét, sáng sáng tôi vẫn chăm chỉ ôm sách vở ra khỏi nhà. Nhưng thay vì đến trường, tôi dông dài hết quán này đến quán khác để bắt thêm mối "làm ăn". Bà Tướng vẫn yên trí cậu con trai bất hạnh đang lập chí tiến thân, nên rất ưu ái dúi đều chi cho tôi từng tờ giấy bạc thơm phức "để cậu tiêu vặt".

Nhưng mục đích của tôi đâu chỉ có thế. Thành ra chỉ ngay vài ngày sau tôi thực hiện ngay ý định. Màn đau bụng và té trong buồng tắm coi như. . . hơi cổ điển. Phải “tân kỳ “hơn mới được.
Tôi quan sát địa hình. Dinh cơ này rất đồ sộ, phòng ốc thênh thang và nhiều đến nỗi tôi không thể biết là bao nhiêu. Vườn trước như một khu rừng thu nhỏ, có đủ kỳ hoa dị thảo, có cả ngọn đồi nhân tạo với dòng suối uốn lượn quanh co. Đặc biệt là vườn sau, nằm khuất giữa vùng cây cao bóng mát, một hồ tắm rộng tráng men nước trong vắt nhìn thấy đáy, với một cầu nhảy khá cao. Quanh hồ những chiếc dù ba màu xanh đỏ vàng che bóng cho những chiếc ghế mây. Gia đình tôi thuộc vào hàng cự phú, nhưng so với cơ ngơi này coi mòi chẳng thấm vào đâu.
Một điều khiến tôi đắc ý, nếu không nói là dịp may bằng vàng. Phòng bà Tướng trên lầu cửa sổ nhìn xuống hồ tắm.
Không sót chiều nào, tôi chăm chỉ ra hồ bơi lội. Với chiếc xilíp che vừa đủ hạ bộ, với thân hình lực lưỡng, bắp thịt no tròn, tôi cố phô trương, biễu diển những lối nhào lộn, những dáng bơi sấp, ngửa, những dáng nằm tênh hênh trên bờ gạch men. Tôi biết, thế nào qua khung cửa sổ mở hé bà Tướng cũng có lúc nhìn thấy dáng dấp khêu gợi hấp dẫn của tôi, và thể nào cũng có lúc phải động tình. Con người mà, đâu phải thần thánh siêu nhân gì, nhất là với sinh lực hơ hớ của bà, ông chồng lại mải mê việc quân (hay ăn chơi du hí ) một tháng đôi khi vắng mặt tới 28 ngày.
Tôi vẫn tự hào, chưa bao giờ mình tính toán sai. Bằng chứng chỉ mới ba ngày, màn "phô trương lực lượng”có hiệu quả tôi mơ ước.

Một buổi chiều sau khi bơi một vòng quanh hồ tôi leo lên bờ nằm ngửa dang chân nhắm mắt hít thở. Chợt nghe tiếng chân bước nhẹ trên đầu. Bà Tướng đang khoan thai tiến về phía tôi. Bà khoác chiếc khăn tắm màu đỏ tươi phủ hờ hai bờ vai trần. Bà nhìn tôi hơi nở một nụ cười trên đôi môi đỏ mọng.
- Nước trong nhỉ, tôi cũng muốn tắm một cái.
- Dạ, nước mới thay, bà tắm một cái đi mát lắm ạ.
- Nhưng tôi chẳng biết bơi, cậu dạy tôi nhé.
- Dạ. . .

Bà Tướng bỏ chiếc khăn ra. Thân thể bà ta no tròn, phần da thịt trắng muốt ở những chổ chiếc áo tắm hai mảnh không che kín. Đôi vú đồ sộ nổi rõ đầu núm vú nhu nhú sau lớp vải mỏng. Mu lồn nổi cao lờ mờ một đường chẻ, hai đùi vừa to vừa dài mịn mướt, và một điều khiến tôi ngạc nhiên là bà Tướng không cạo lông chân. Bà đứng sát cạnh đầu tôi, từ dưới nhìn lên tôi thấy rõ từng sợi lông màu vàng trên hai bắp đùi và đen rậm dọc hai ống quyển. Tôi vẫn mê những người đàn bà nhiều lông. Lông lồn, lông nách, lông tay, lông chân. Càng nhiều bao nhiêu tôi càng bị kích thích bấy nhiêu. Dương vật tôi bỗng cứng cộm. Tôi ngồi dậy, mặt đã ngang bằng chổ phần mu, một mùi hương thoang thoảng quyến rũ luồn vào khứu giác. Bà Tướng đặt tay lên vai tôi, nhỏ nhẹ:
- Nào, mình xuống đi, cậu đỡ tôi nhé?
Bà Tướng trầm mình dưới làn nước trong xanh. Tôi đứng cạnh, vòng tay ôm eo ếch bà ta, rồi ra vẻ là mội huấn luyện viên chuyên nghiệp, tôi giảng giải thao thao bất tuyệt về phương pháp bơi lội. . . Bà Tướng gật đầu lia lịa, ngoan ngoản thực hiện từng động tác do tôi hướng dẩn. Nhưng chỉ một lát sau, trông thao tác có vẻ nhịp nhàng của bà tướng tôi nghĩ thầm: Con mẹ biết bơi tỏng tòng tong, chỉ vờ vịt.
Như thế cũng đủ biết con mẻ muốn gì rồi.

Tôi bèn mạnh dạn tiến thêm bước nữa, làm như vô ý bàn tay đang đỡ dưới bụng nhích lên ôm gọn trái vú. Bà Tướng không nói gì vẫn quẫy đạp chăm chỉ. . . Bàn tay còn lại di chuyển xuống háng, chiếc mu no tròn đã tiếp xúc với lòng bàn tay, bà Tướng liếc nhanh tôi, vẫn không nói gì, nhưng tôi nhận thấy hai mép môi của bà hơi nhích lên, biểu tỏ một nụ cười sắp thành hình. Nụ cười đồng lỏa.
Chẳng cần mất thêm thì giờ, tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi bà ta.
- Này. . . Cậu.
Bà Tướng thở hắt ra giọng yếu lả. Tôi chẳng nói chẳng rằng, ôm siết bà ta, lần vào bờ, đặt ngồi trên thành hồ rồi nhanh chóng úp mặt vào chiếc háng rộng. Mùi lồn quen thuộc khiến tôi ngây ngất như say.
Bà Tướng nói:
- Cậu gan nhỉ?
- Bà đẹp quá, hấp dẫn quá, cháu chịu không nỗi.
- Cậu có biết nếu tôi hô lên một tiếng là cậu tù rục xương hay không?
- Dạ biết, nhưng cháu nghĩ. . . Bà không nỡ.
- Cậu nghĩ như vậy với bao nhiêu người rồi?
Tôi không trả lời tiếp tục dụi đầu hôn hít trên lớp vải sũng nước, dùng tay vạch đáy xilíp qua một bên, lách lưỡi vào khe lồn. Bà Tướng kêu "ối”một tiếng nhỏ rồi ôm đầu tôi dạng háng co cao hai chân. Chiếc xilíp vưóng víu gây trở ngại, vả, nó che khuất một phần, không nhìn rõ được âm hộ. Tôi định tuột ra. Bà Tướng giữ lại, nói như rên:
- Không được, ở đây không được. . . Thằng tài xế thấy.
- Anh ấy đâu dám ra phía sau này.
Bà Tướng buông tay. Tôi tụt nhanh chiếc xilíp và cái xú chiêng ra khỏi người bà. Bà ta biết tôi nói đúng. Vùng vườn sau, mọi người, từ tài xế đến bọn bồi bếp. . . . Đã có lệnh tuyệt đối không được bén mảng. Chỉ riêng tôi do chỉ thị riêng của bà tướng mới được phép ( Vì với tư cách "gia sư”đồng thời "vú em". Tôi có bổn phận phải coi hai quý tử tắm. )
Thân thể bà Tướng hoàn toàn phơi trần dưới mắt tôi. Với bốn đứa con, hai đứa nhỏ ở đây - hai đứa lớn - xấp xỉ tuổi tôi - đang theo học ở Sàigòn, mà hình vóc bà ta vẫn gọn gàng, vú vẫn căng, bụng vẫn phẳng, mép lồn vẫn đỏ tươi cứ như con gái 20. Tôi nghĩ, chắc bà ta đã qua nhiều lần giải phẩu chỉnh hình. Giàu có tiền rừng biển bạc, xuất ngoại đều mỗi năm, chuyện "tân trang”nào khó khăn gì. Ngày nay phẫu thuật thẫm mỹ chỉnh hình đã cao tới mức có thể "cải lão hoàn đồng". Việc bà Tướng trẻ mãi không già âu cũng tất nhiên.

Bằng vào kinh nghiệm, tôi làm bà tướng đê mê, chết đi sống lại từng cơn. Tôi đụ dai dẳng, mạnh bạo, hết trên bờ lại kéo xuống nước, hết sấp đến ngửa, hết ngang tới dọc, hết ngược đến xuôi. . . . Ba mươi sáu kiểu, tôi thực hiện đủ. Bà Tướng ban đầu còn giữ sĩ diện, chỉ rên khe khẽ, nhưng dần dần càng về sau, khoái lạc che mờ lý trí, bà ta mất hết cảnh giác, để mặc bản năng điều động, không ngớt rú hét, run rẩy, nẩy giật cuống cuồng. Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe hơi văng vẳng ngoài cổng, hai đứa nhỏ đi học về - Tôi mới tạm chấm dứt trận thư hùng.

Từ đó tôi làm chủ chiến trường, bà Tướng mê tôi còn hơn mê ma túy. Bà ta chiều chuộng tôi, nâng niu tôi như trứng mỏng, muốn gì được nấy tiền bạc tiêu xài vung vít, thức ngon vật lạ tẩm bổ tối đa. Tôi cũng biết thêm một điều. Buổi gặp mặt lần đầu tiên là do bà Tướng chủ động, vì trước đó bà ta từng nghe các mệnh phụ rỉ tai nhau về khả năng hành lạc tuyệt vời của tôi. Nhưng với tư cách hiện tại, bà ta không thể nhờ ai giới thiệu, đành tự đi tìm. Do tin tức thuộc hạ báo cáo lại, bà Tướng biết tôi thường ngồi tại nhà hàng để săn mồi, nên đã bảo tài xế chở đến rồi đơn thương độc mã tự nguyện làm "nạn nhân". Bà ta nói:
- Tú đóng kịch hay lắm, dù biết tỏng Tú đang làm trò, hôm đó tôi vẫn có cảm tưởng như thật.
- Té ra Tú bị chài chứ không phải bà. . .
- Đừng gọi tôi bằng bà, gọi bằng chị hoặc tên cho thân mật.
- Thì chị, chị bẫy Tú.
- Ừ chị bẫy, nhưng người thua không phải là Tú mà là chị. Không ngờ Tú tuyệt vời đến thế. Chị mê Tú mất rồi.
- Từ trước đến nay chị chỉ với ông Tướng thôi sao?
- À. . . À. . . Điều này Tú kín miệng nhé. Thì cũng có vài tên sĩ quan dưới quyền ổng, nhưng tất cả so vơi Tú như gà so với công (que tăm so với đại thụ). Thảo nào danh tiếng Tú nổi như cồn.
Bà Tướng nói xong trườn lên, cúi xuống hôn đắm đuối khoảng ngực trần vạm vở của tôi. Hai trái vú bà ta đè mát trên bụng, đầu vú hồng săn cứng cạ nhột tê. Tôi lòn tay xoa bóp phần âm hộ rậm đen lông lá, kích thích hai mép và mồng đóc, dâm thủy ứa ra, ướt nhớt mấy đầu ngón tay. Bà Tướng ngồi hẳn dậy, dạng háng kê lồn vào miệng tôi.
- Tú bú đi, chị mê Tú bú lồn lắm.

Tôi lách lưỡi vào âm đạo. liếm mút, hai tay xoa bóp hai mông đít. Bà Tướng sướng khoái với tay ra phía sau cầm dương vật tôi xoắn xuýt, rồi lật úp lại, ngậm mút nhè nhẹ. Bà Tướng bú, đụ không cuồng bạo như chị Hai, như bà Tư, như Tuyết, tất cả mọi hành động của bà ta đều nhẹ nhàng từ tốn, biểu lộ một vẻ nâng niu trân trọng mà không kém phần say đắm. Tôi nghĩ, có lẽ do địa vị và giáo dục, bà Tướng tự kiềm chế, lâu dần thành thói quen. Dĩ nhiên lối làm tình quý phái này không mấy hợp với bản chất dâm đãng của tôi, tuy nhiên nó cũng có cái hay riêng. Tôi có cảm tưởng chuyện chung đụng xác thịt đã trở thành một thứ đạo, một thứ tôn giáo đối với bà ta. Ừ thì đạo, nhưng chắc chắn trong tương lai gần, tôi sẽ lôi bà ta xuống địa ngục, làm quỷ, như thế sướng hơn nhiều.
Tôi thông dâm với bà Tướng đến tháng thứ ba thì hai đứa con lớn từ Sàigòn về nghỉ hè.
Cô gái khoảng một7, học trường Đầm. Đẹp phơi phới xuân tình và ăn nói ngổ ngáo, đúng điệu. . . đầm con.(TruyenViet.com)

Đứa con trai hơn em vài tuổi, trông trẻ măng, đang học đại học. Thằng này mới gặp lần đầu tôi biết ngay thuộc loại lại cái. Đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng đó là nét đẹp của nhi nữ. Từ dáng đi tướng đứng đến lời ăn tiếng nói đều ẻo lả, cấp đúng điệu "khuê các".
Chỉ mới về nhà vài giờ, hắn đã mon men dến gần tôi, ra "dáng thục nữ "bắt tình.
- Anh ở nhà em lâu chưa?
Tôi hơi ngỡ ngàng. Bỏ mẹ thằng ôn dịch này hơn tuổi tôi là cái chắc. Hắn đang học đại học mà. Thế nhưng lại sử dụng hai chữ "anh em”ngọt như mía lùi. Đã vậy, cớ chi tôi không đóng vai anh cho sướng. Tôi trả lời:
- À, mới ba tháng.
- Hai đứa em của em ngoan chứ?
- Ngoan lắm, tôi rất mến.
Nó nhìn tôi, đôi mắt ướt rượt. Tôi biết về ngoại hình, tôi có một vẻ đẹp đầy nam tính. Đối với bọn lại cái như tên này, tôi là một đối tượng lý tưởng, dễ dàng khiến chúng mê say. Nó đưa bàn tay trắng muốt với những ngón thon nhỏ bóp nhẹ cánh tay chắc nịnh của tôi, giọng nó đầy xúc cảm:
- Anh. . . Anh chắc chơi thể thao nhiều?
- Cũng ít thôi. . . Tôi thích bơi lội. (dưới nước lẫn trên cạn)
- Bơi lội. . . Thảo nào trông anh cân đối nở nang đẹp như tượng Đêvít.
Hắn nói xong, âu yếm nắn bóp những bắp thịt trên cánh tay tôi với một vẻ mặt đầy si mê, sùng kính. Tôi thật tình chẳng hiểu đẹp như tượng đêvít đê veo gì đó là làm sao nhưng cũng trêu:
- Đẹp đâu bằng Toàn. Con gái thấy Toàn chắc bị hớp hồn đờ đẫn hết phải không?
Toàn dẫy nẫy:
- Không, con gái ấy à, em không thích đâu, em ghét. . .
- Thế Toàn thích cái gì?
- À. . . À. . . Em thích. . .
Nó bỏ lửng câu nói, cúi xuống, hai má đỏ ửng. Bàn tay nó bây giờ đã lầ xuống đùi tôi xoa nhè nhẹ. Tôi nhủ thầm, cu cậu chắc đê mê chẳng khác gì tôi lần đầu tiên được úp mặt vào lồn chị Hai. Tuy nhiên trò chơi này tôi chưa thử bao giờ nên cảm thấy ghê ghê thế nào ấy. Vì vậy tôi đứng lên, nói với Toàn:
- Toàn mới đi xa về, chắc mệt, Toàn nghĩ nên nghỉ ngơi cho lại sức. Tối nếu thích bọn mình đi xinê.
Toàn nhẫy cẫng vui sướng:
- Nhé, anh dẫn em đi nhé.
- Ừ, tối.
Ngay sau đó tôi tìm cách gặp riêng bà Tướng và "thắc mắc”ngay về cậu quý tử của bà. Bà ta nhìn tôi giọng buồn buồn:
- Phải Tú đoán đúng, nó bị bệnh đồng tính luyến ái mấy năm nay. Có lẽ tại từ nhỏ nó được nuông chiều thái quá nên tính tình đâm ra yếu đuối nhu nhược, có khuynh hướng muốn làm con gái.
- Cậu ấy mê Tú, chị bảo phải làm thế nào?
Bà Tướng suy nghĩ một lát rồi nhỏ nhẹ:
- Nếu. . . Nếu được. Tú chiều nó giúp chị.
- Con trai với con trai. . . Ghê thấy mồ.
Bà Tướng năn nỉ:
- Giúp nó đi Tú, chóng ngoan, chị thương.
Và để chứng minh "chị thương”thật, bà nhìn nhanh chung quanh, biết chắc không có, vội vít đầu tôi xuống hôn đắm đuối lên môi tôi một cái hôn dài, sau đó kéo tôi vào phòng, đóng chặt cửa bắt tôi đụ. Xong việc bà ta dúi vào tay tôi một xấp tiền dày cộm:
- Tú cầm lấy, tối đưa Toàn đi chơi.

Tôi nhìn xấp tiền, nghĩ có lẽ phải trên dưới vài chục nghìn, bằng cả lương tháng của một tên sĩ quan cấp úy. Thôi cũng được, đã làm đĩ đực, còn sá gì trai với gái. Vả, tôi cũng tò mò muốn biết mùi ân ái với bọn đồng phái xem sao. Biết đâu lại có thêm nhiều cảm giác lạ.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét